CHƯƠNG 28: NGƯỜI HÂM MỘ NÁT TAN CÕI LÒNG!
Rốt cuộc Tiêu Mộng đã tìm được món mình muốn ăn
Ha ha, mì cay!
Vừa rẻ, vừa ngon, lại giàu chất dinh dưỡng.
Bạn cứ nghĩ đi, có mì này, còn có rất nhiều rau nữa.
Phối lại với nhau cũng chỉ mười mấy ngàn.
“Ông chủ, lấy cho cháu một chén mì cay nhé!”
Tiêu Mộng xoa xoa tay, vui vẻ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong ngõ hẻm.
Chiếc bàn lùn xủn kiểu gập, rất hợp với cô gái nhỏ như Tiêu Mộng.
Kế bên có một đôi nam nữ làm thêm đang ngồi ăn.
Đương nhiên bọn họ cũng giống với cô học sinh trung học như Tiêu Mộng đây.
Tiêu Mộng hết sức tự nhiên, cô thấy rằng, không gian như vậy mới phù hợp với mình.
Cỏ nào thì cũng nên mọc trên đất đó.
Lúc đi trong đại sảnh rộng thênh thang của tập đoàn lớn như tập đoàn lớn như tập đoàn Thiên Nhất đó, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên mà cứ ngỡ như người ta như đang mỉa mai mình vậy.
Mì cay nóng hôi hổi được bưng lên bàn, Tiêu Mộng lập tức vung đôi đũa, vui vẻ bắt đầu ăn: “Ồ, thơm quá chừng! Ừm, ngon thật, nếu làm cay hơn chút nữa thì tốt rồi… Cay thêm miếng nữa. Sướng ghê!”
Tiêu Mộng ăn mì cay, còn mua thêm một chai Mirinda, hạnh phúc đến nỗi không biết đâu là đông, tây, nam, bắc.
Lúc cô đang hớn hở ăn mì, một người con trai thanh tú đang mua nước trên đường nhìn Tiêu Mộng, rồi nói: “Ồ? Chẳng phải Tiêu Mộng đây ư?”
Tiêu Mộng nghe thấy thế bèn ngẩng đầu lên, lập tức trợn trừng mắt ngạc nhiên.
Rồi sau khoảnh khắc.
Gương mặt cô đỏ bừng như tương cà chua.
Trời ạ! Đây là đàn anh là cô yêu thầm từ lâu lắm rồi mà!
Ôi ôi ôi cô phải làm thế nào đây?
Bây giờ có phải mặt mũi của cô xấu tệ không?
Ăn mì cay…
Có phải ớt còn đang dính trên mép không?
Ôi ôi!
Tiêu Mộng đứng bật dậy, cô cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vội vàng đưa tay lên lau miệng.
“Ừm, là em. Em chào anh. Trùng hợp ghê, đàn anh, anh cũng đi dạo ở đây à? Vâng, đàn anh, sao anh lại biết tên của em thế?”
Wow wow wow, đàn anh nhớ cô kia kìa! Không ngờ đàn anh lại nhớ tên cô! Không phải chứng tỏ được rằng… hi hi.
Còn chưa đợi Tiêu Mộng ảo tưởng cho hết, đàn anh đã cắt ngang dòng suy tư của cô: “Ừm, đi dạo phố với bạn gái, mua quyển sách đó mà. Từ lúc em lên cấp hai là anh đã nhớ em rồi, bởi vì tên của em hết sức đặc biệt, ha ha, nên anh nhớ luôn.”
Bạn gái hả? (⊙_⊙)
Đàn anh có bạn gái rồi hả?
A A, đàn anh, sao anh không đợi em chứ?
Em vẫn một lòng son sắt với anh mà á á á!
Gương mặt Tiêu Mộng không khỏi co giật.
Một người con gái tóc dài bay bay xuất hiện sau lưng đàn anh.
Lịch sự, phóng khoáng, nho nhã, cô ấy gật đầu chào Tiêu Mộng rồi mỉm cười: “Chào em.”
“Chào, em chào chị…”
Bạn gái của đàn anh…đẹp ghê! Cô không sánh bằng người ta…
Chết máy rồi.
“Tiêu Mộng, bọn anh đi trước đây, lượn lờ mấy chỗ đằng trước.
Em ăn tiếp đi, tạm biệt nhé.”
Đàn anh phóng khoáng vẫy tay với Tiêu Mộng, đồng thời, bàn tay còn lại nắm chặt lấy tay bạn gái, quấn quýt nhau bỏ đi.
Tiêu Mộng vẫn ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người bọn họ, một hồi lâu mới ấp a ấp úng: “Tạm, tạm biệt…”
Trái tim của cô, vỡ vụn rồi.
Tiêu Mộng ôm trái tim vụn vỡ tan tành, ngồi xuống, tiếp tục ăn canh, bèn cảm thấy khó mà nuốt xuống nổi.
Tỏng…
Một giọt nước mắt không kềm chế nổi mà rơi xuống mặt bàn.
Cô sụt sịt, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Đau lòng quá đi mất, cô yêu thầm đàn anh lâu như vậy rồi, anh ấy đã có bạn gái, cô sống còn ý nghĩ gì nữa kia chứ, cô đã không còn mục tiêu phấn đấu nữa!
Tiêu Mộng vừa lau nước mắt, vừa vùi đầu ăn mì cay.
Ông chủ đi qua hỏi: “Cô bé, có phải cay quá không? Ớt của tiệm chúng tôi cay lắm, này, cho cô tờ khăn giấy, lau đi.”
Người ta cứ nghĩ cô rơi nước mắt vì ăn cay đấy. Tiêu Mộng cầm tờ khăn giấy, lau quẹt lung tung trên mặt, không biết xấu hổ là gì.
Hừ, không nghĩ đến chuyện của đàn anh nữa, bây giờ mình sẽ không nghĩ nữa đâu! Mình muốn ăn canh! Ăn như điên! Mình ăn điên cuồng thì sẽ không nhớ đến đàn anh nữa.
Xì xà xì xụp…
Tiêu Mộng bắt đầu ăn mì cay như gió cuốn.
Kim Lân nhận ra, kể từ lúc người nào đó gọi điện thoại cho Trần Tư Khải thì Trần Tư Khải vẫn luôn mất tập trung.
Anh không có hứng ăn uống.
Nói chuyện với anh, anh cũng không muốn nghe, vẫn luôn cúi gằm đầu xuống, tay không ngừng xoay điện thoại, lông mày nhíu chặt, gương mặt bộc lộ ra vẻ hết sức phiền muộn.
“Ôi, thôi vậy. Mặc dù tôi đẹp trai, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là gu của cậu Trần, chắc hẳn cậu ghét tôi lắm chứ gì, thôi vậy, bữa cơm này cứ thế thôi, cậu mau đi giải quyết nỗi lo trong lòng đi. Vốn dĩ muốn hỏi cậu cách chinh phục một cô gái ngây thơ, kết quả phải nhìn gương mặt đau khổ của cậu.”
Trần Tư Khải cũng không nhiều lời mà gật đầu, đứng dậy rồi tính tiền.
Hai người đi ra ngoài cửa, nhân viên phục vụ đưa một hộp thức ăn đã được gói ghém cho Trần Tư Khải, rồi nói: “Anh Trần, đây là thức ăn mà anh kêu bọn tôi đóng hộp khi nãy. Vừa mới lấy ra khỏi nồi đấy, còn nóng hôi hổi.”
“Ừm.”
“Hoan nghênh quý khách ghé tiệm lần sau.”
Trần Tư Khải xách hộp thức ăn đi.
Kim Lân sải bước theo sau, kéo anh ta lại: “Này! Không đúng, cậu gói đồ ăn cho ai vậy?”
Gương mặt Trần Tư Khải vẫn lạnh lùng hết sức, anh lườm cậu bạn của mình: “Cho cậu đấy, ăn không?”
Kim Lân lắc đầu trong vô thức.
“Thế là được ròi, cậu không ăn thì đừng quan tâm ai ăn nó.”
“Ha! Trần Tư Khải! Đây là lần đầu tiên cậu gói ghém đồ ăn về cho người khác đó.”
Kim Lân bật cười quay chìa khóa xe trên tay.
Trần Tư Khải cắn răng, đứng sau lưng Kim Lân, không giải thích một câu nào mà đi thẳng lên xe.
Làm như vậy trước mặt bạn thân…Đúng là mất mặt thật.
Kim Lân nhìn chiếc xe của Trần Tư Khải lao đi vun vút, không khỏi bật cười ha hả.
Trong lòng Trần Tư Khải nghĩ đến Tiêu Mộng, lái xe cũng gấp gáp, vượt đèn đỏ hết mấy lần. Anh bước vào đại sảnh công ty, vừa tính đi thang máy lên trên, bèn gặp ngay chị Tố Trân đã ăn no đi đến: “Chào Tổng giám đốc Trần.”
“Ừm.”
Trần Tư Khải vẫn luôn ít dông dài với cấp dưới, trước giờ vẫn luôn giữ khoảng cách với bọn họ, bây giờ chỉ lạnh lùng nhìn số tầng thang máy.
Chị Tố Trân không khỏi cất tiếng nói: “Tổng giám đốc Trần, Tiêu Mộng đi ăn cơm rồi. Tôi muốn mời cô ấy một bữa, nhưng cô ấy từ chối.”
“Ừm?” Rốt cuộc câu nói này cũng thu hút sự chú ý của Trần Tư Khải, lần đầu tiên anh nhìn vào mặt Tố Trân, dòng suy nghĩ thay đổi liên tục trong đầu anh: “Ra ngoài ăn cơm à?”
Anh lập tức muốn quăng hộp cơm trong tay mình đi.
“Vâng ạ.” Tố Trân lấy hết dũng khí, đáp lại anh: “Cô ấy chê cơm trong quán ăn kiểu Tây đắt nên chạy ra ngoài ăn rồi.”
Lông mày Trần Tư Khải lập tức nhíu chặt lại.
Cô gái này!
Không ngờ cô ấy lại chạy ra ngoài đường, ăn những thứ đồ mất vệ sinh đó?
Một bữa ăn thì tốn bao nhiêu tiền chứ, có cần tiết kiệm đến mức này không!
Dạng người như Trần Tư Khải, vốn không biết những người ở tầng thấp trong xã hội sống như thế nào.
Cửa thang máy mở ra.
Trần Tư Khải lại không đi nữa, lập tức quay người đi ra ngoài.
Chị Tố Trân há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Trần Tư Khải lướt đi nhanh như một cơn gió.
Không phải đấy chứ? Dù sao đi chăng nữa, Tổng giám đốc Trần cũng không đi tìm Tiêu Mộng đâu nhỉ?
Ý nghĩ hoang đường này lập tức bị chị Tố Trân quăng bén ra sau đầu, quăng đi thật xa.
Coi phim nhiều quá chứ gì…
Trần Tư Khải xách theo hộp cơm, sải bước đi trên đường. Buổi trưa, con đường nóng bức đến nỗi làm làn da rát buốt.
Cô gái này, cứ chạy linh tinh ngoài đường vậy à?
Lúc gần đi đến cuối con đường, rốt cuộc Trần Tư Khải cũng nhìn thấy Tiêu Mộng đang ngồi trước chiếc bàn gấp, xì xụp húp mì cay trong con hẻm.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hóa ra, anh vẫn luôn lo lắng cho cô sao?
Trần Tư Khải vẫn luôn giống một tay thợ săn, lặng lẽ áp sát cô.
Xì xụp…
Tiếng ăn của Tiêu Mộng rất lớn, giống như một chú heo. Cô vùi đầu ăn canh, không màng sự đời.
“Khụ khụ!” Trần Tư Khải ho vài tiếng.
Xì xụp…
Tiêu Mộng vẫn tiếp tục ăn.
Trần Tư Khải nghiến răng, nhìn trái nhìn phải, tức muốn chết, nhưng chỉ có thể cong ngón tay, khều khều người Tiêu Mộng.
Cô nhóc này, đúng là lơ ngơ thật.
Một anh đẹp trai đầy khí thế như Trần Tư Khải đứng ở đây, còn mặc áo quần sang trọng, đi đôi giày bóng lưỡng, thu hút hết sự chú ý của tất thảy mọi người trong con hẻm.
Đương nhiên, mấy người nọ cũng chỉ anh đi quay phim. Anh đứng ở đây, như hạc lạc giữa bầy gà! Hơn nữa trông anh hoàn toàn lạc lõng với con hẻm này!