CHƯƠNG 182
Tay cứ ngốc nghếch nắm anh như thế…
Khuôn mặt đón gió đỏ bừng lên.
Trong mắt đều là vẻ xấu hổ và lúng túng.
Trần Tư Khải cứ thế ôm chặt lấy cô, đè mặt cô vào lồng ngực mình. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ môi lên gáy cô, phát ra tiếng thở dốc nóng bỏng và đè nén.
Từng luồng khí nóng đó khiến toàn thân Tiêu Mộng như bốc khói.
“Đừng cử động, cứ nắm nó… như thế… để tôi bình tĩnh lại…”
Anh thì thầm như say như dại, cả người nóng bừng quấn lấy cô.
Tiêu Mộng ngước đôi mắt như pha lê lên, trái tim nhỏ bé đập điên cuồng.
Cái khoảnh khắc khiêu gợi này…
A, ông trời ơi, bồ tát ơi…
Bảo cô về sau sao mà chịu được, sao mà chịu được đây!
Không ngờ da mặt cô lại dày như vậy, nắm lấy… nơi đó của đàn ông…
Mãi không buông tay… hu hu hu…
Mất mặt quá đi.
May mà cách lớp vải quần, nếu không cô thật sự nên đâm vào tường mà chết cho rồi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, còn ở dưới sông…
Trên con thuyền cách đó vài mét còn có Khang Tử.
Trần Tư Khải ngầm chịu đựng đủ rồi, cuối cùng đưa Tiêu Mộng lên thuyền.
Vì trước đó Tiêu Mộng luôn ‘dịu dàng’ mà ‘vuốt ve’ nơi đó của anh nên mặt cô đỏ bừng, ánh mắt kỳ lạ.
Lên thuyền, cô tự động co thành quả bóng, không dám nhìn Trần Tư Khải.
Hai người đều ướt sũng như chuột lột.
Trần Tư Khải mở chiếc chăn mỏng Khang Tử đưa cho rồi quấn anh với Tiêu Mộng lại.
“Tôi không cần, anh quấn cho mình đi.”
Tiêu Mộng từ chối.
Cô chẳng thèm dùng chung một chiếc chăn với Trần Tư Khải đâu.
Trần Tư Khải nhướng mày, nói: “Được thôi, tôi không ép em, tôi chỉ không hiểu em cởi mở thế này từ bao giờ đấy? Chịu ‘cởi mở’ bộ ngực xinh đẹp của em cho cả thế giới rồi?”