CHƯƠNG 179
Khang Tử trợn trắng mắt.
Không biết bơi thì không phải đàn ông?
Người phụ nữ điên này!
Tiêu Mộng nhoài người bên mạn thuyền: “Trần Tư Khải… Trần Tư Khải, xin lỗi, tôi không cố ý đâu… Anh đừng dọa tôi… Anh chết rồi thì tôi biết làm sao? Tôi sẽ áy náy chết mất… Trần Tư Khải… Huhuhu…”
Khang Tử nhìn trời, nói chậm rì rì: “Cô có khóc mù mắt thì người không biết bơi cũng sẽ không nổi lên đâu. Chỉ biết kêu khóc, sao cô không xuống cứu cậu chủ đi?”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng ngây người.
“Đúng, đúng rồi, tôi biết bơi mà! Đúng rồi, tôi biết bơi chó! Tôi biết bơi! Người là do tôi đẩy xuống, tôi nên đi cứu anh ấy! Trần Tư Khải! Tôi tới đây!”
Tiêu Mộng hét to, nhắm mắt nhảy xuống khỏi thuyền.
“Tõm!” một tiếng, nước bắn tung tóe.
Khang Tử bĩu môi, lắc đầu.
Cô gái ngốc đúng là ngu ngốc, không có dây thần kinh.
Người cấp dưới như anh ta còn không gấp, cô gấp cái gì chứ?
Ôi trời ơi, người chỉ biết bơi chó, vậy mà còn dám nói cứu người gì chứ?
Mất mặt… “A… Òng ọc…” Tiêu Mộng trôi nổi giữa sông, uống vài ngụm nước, hai tay hoảng loạn túm vài cái trên mặt nước, ngoi đầu lên một lúc, rồi lại ngụp xuống.
Trình độ bơi lội của cô, đến khả năng duy trì thăng bằng và lấy hơi trong nước cũng không đủ.
“A…” Tiêu Mộng thảm thiết kêu một tiếng, cô lại uống vài ngụm nước sống nữa.
Trời ơi, cô vốn dĩ bơi chó vẫn tạm được, vì sao đột nhiên lại không bơi được nữa chứ?
Làm sao đây? Làm sao đây?
Chết chìm ở sông Tevere sao?
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, tiếp đó, một lực cực lớn mang theo cô cùng nổi lên trên mặt nước.
“A…” Tiêu Mộng thở phì phò.
Cô bị Trần Tư Khải ôm lấy, cùng trôi nổi trên mặt nước.
Khang Tử ngồi trên thuyền, nhìn hai người trong nước, quay mặt đi, tiếp tục xem máy tính bảng của anh ta.
Tứ chi Tiêu Mộng hoàn toàn quấn lấy người Trần Tư Khải giống như con bạch tuộc, chỉ sợ sẽ lại chìm xuống nước lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!