CHƯƠNG 130
“Không thấy… chỉ cảm thấy chỗ này bị anh ôm mà hơi nóng.”
Kim Lân triệt để nhụt chí.
Cô nhóc này, căn bản không dính chiêu lãng mạn này của anh ta.
Nếu đổi thành người khác thì đã sớm bị biểu cảm thâm tình, những lời nói cảm động này của anh ta mà cả người mềm nhũn rồi.
Tiêu Mộng vừa thấy Kim Lân liền cảm thấy nổi da gà, cả người nổi hết gai ốc, cô hất tay Kim Lân ra, đi vào trong Dạ Mị: “Trời ơi, tôi vào chấm công cái đã, tránh cho tối nay không có lương.”
Kim Lân cũng đi theo, thoáng cái liền nắm lấy cổ tay cô, lại kéo cô vào lòng anh ta, cười xấu xa nói: “Tôi đi mách tội em. Em đến muộn như này mà còn đi chấm công.
Này, có biết chồng em là phúc tinh giáng trần không?
Tới đây, nhận lấy vận may của tôi, em sẽ không bị mắng nữa.
Ngũ phúc tới đây!”
Khi Tiêu Mộng còn đang nghe mà mơ mơ màng màng, Kim lân đã nâng mặt cô lên, chu môi, hôn lên.
Chụt một cái, hôn lên môi cô.
Tiếng hôn này giống như trong phim truyền hình, lanh lảnh giòn tan.
(⊙_⊙) Mặt Tiêu Mộng bị người ta ôm trong lòng bàn tay, sợ ngây người.
Ở cửa Dạ Mị, người ra người vào… Cái tên điên này lại phóng túng như thế?
“Buông ra… Ê ê…”
Tiêu Mộng ra sức vặn vẹo thân người, muốn đẩy Kim Lân ra.
Cái khác thì Kim Lân không có, nhưng năng lực quản thúc phụ nữ thì đã sớm luyện thành thục, anh ta sẽ không để cô nhóc này thoát đi, xoay mặt cô lại, rồi nhanh chóng hạ thấp người xuống.
Chụt! Chụt! Chụt! Chụt!
Hôn Tiêu Mộng một lèo 4 cái!
Quả nhiên, anh ta nói ngũ phúc, liền hôn cô 5 lần.
Mặc dù không dùng lưỡi, thế nhưng cũng khiến Tiêu Mộng bị hôn tới đỏ bừng mặt.
Kim Lân lưu luyến buông Tiêu Mộng ra, nói: “Thơm thật đấy… Bé con, em từng nói lấy thân báo đáp, rốt cuộc là tới ngày nào chứ? Tôi có chút không đợi được rồi.”