CHƯƠNG 129
“A! Tôi quên mất! Ôi trời ơi, giờ phải làm sao đây?”
Tiêu Mộng vỗ đầu, nhảy lên.
Xem cái trí nhớ này của cô, vừa thấy Tô Lam, vừa nói chuyện liền quên mất việc chính.
Ngày mai cô ra nước ngoài rồi, nhưng cô không nỡ bỏ việc ở Dạ Mị, cũng không tính là rất mệt, nếu may mắn một chút, một buổi tối còn có thể kiếm được rất nhiều tiền tip.
“Chị Lam, tôi phải lập tức đi ngay đây. Tối nay tôi còn có chuyện quan trọng, tôi phải cầu xin một người để anh ta giúp cho tôi. Tôi sợ cái tên điên kia chờ sốt ruột lại rời đi trước, vậy thì tôi liền thảm rồi. Tôi đi trước đây, chị Lam, hôm khác tôi gọi điện cho chị rồi cùng đi chơi nhé.”
Tô Lam cầm bản vẽ cố định kia của cô ta, khẽ cười, vẫy tay chào Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng chạy chậm, xông về phía Dạ Mị.
Tới cửa Dạ Mị, Tiêu Mộng mệt tới mức không thở nổi, xoa ngực, ra sức thở dốc.
“Bé con, cuối cùng em cũng tới rồi! Tôi chờ mỏi cả mắt!”
Đột nhiên, một người nhảy ra, ôm lấy Tiêu Mộng vào lòng.
Tiêu Mộng giật mình, tới khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cười hihi của Kim Lân, cô mới thở phào một hơi: “Trời ơi, anh buông tôi ra, như này nóng lắm đấy!”
“Nóng sao? Ừ, vậy để chồng hạ nhiệt giúp em.”
Kim Lân vừa nói vừa cười, cúi đầu, bất giác phân bua, hôn lên trán Tiêu Mộng một cái, hơn nữa, còn rất háo sắc mà lè lưỡi ra, khẽ liếm chiếc trán non mềm của người ta.
“Này! Anh làm gì thế?”
Tiêu Mộng nhăn mặt không vui.
Buồn nôn quá! Liếm trán như kia giống như chó vậy.
Tiêu Mộng thật sự muốn giơ nắm đấm đấm một phát vào sống mũi cao thẳng của Kim Lân.
Nếu không phải là cố kỵ thế lực sau lưng Kim Lân và việc không thể đánh kẻ điên, Tiêu Mộng đã sớm ra tay rồi.
Tên điên, nào có thể chấp nhặt với tên điên chứ?
Tên điên giết cô, còn không phải giết cũng như không sao?
Kẻ điên quả có ưu thế!
“Xem xem em nóng kìa, có phải là chạy tới đây không? Em đó, khiến tôi đau lòng. Em ở đâu, gọi một cuộc điện thoại là tôi tới đón em mà. Em sờ mà xem, trái tim tôi co rút lại rồi, đau chết mất.”