Chương 110: Em Nhất Định Phải Lấy Thân Báo Đáp
Tiêu Mộng bị Lam Nhạn điên cuồng hét đến mức ùa tai chóng mặt.
Lúc này cô mới nhớ ra, bây giờ Lam Nhạn đã dạy bổ túc cho bạn nhỏ nào đó.
Chết mất, cô ta cứ dạy học sinh với thái độ kinh khủng thế này sao?
Đáng sợ quá.
Quả thật là sư tử hà đông gầm lên mà.
“Nhạn, là tôi.”
Tiêu Mộng cẩn thận nói, chỉ sợ Lam Nhạn trút hết lửa giận vừa rồi lên đầu cô.
“À, là Mộng à.
Tức chết tôi mất, đứa nhỏ này ngu chết đi được.
Một phép cộng trừ trong phạm vi 100 mà tôi dạy cả một buổi chiều nó cũng không hiểu.
Nó mà còn không hiểu nữa, tôi đi tự sát đây.
Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Tiêu Mộng cười khanh khách nịnh nọt:
“Trời ạ, Nhạn, cậu quá là xinh đẹp, đừng giận quá mà, sẽ nhanh già đó.
Nhạn, hôm nay tâm tình cậu kém như thế, hay là trưa nay tôi mời cậu đi ăn nhé?”
Lam Nhạn méo mặt, không quá tin tưởng.
Hừ, cô ta còn không hiểu con người Tiêu Mộng sao?
Thần giữ của điển hình, có thể ăn chặn người khác, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền của mình.
Có khả năng là vì lý do gia đình, từ rất nhỏ Mộng đã không có mẹ, cô và em gái sống cùng ba, cuộc sống vẫn luôn rất khó khăn.
Lam Nhạn nói: “Tôi cảnh cáo cậu nhá, Tiêu Mộng, cậu đừng có giống với lần trước, miệng nói là cậu mời, cuối cùng ăn xong, cậu nói một cậu quên mang tiền, lại lừa tiền của tôi.
Còn nữa, cậu mời đi ăn, tôi còn sợ ăn xong đau bụng đấy.
Bỏ đi, hôm nay bản tiểu thư tâm tình không quá tốt, vẫn là để tôi trả tiền mời cậu đi, coi như con mèo ngốc như cậu nhặt được cá.
Tiêu Mộng nhăn mũi.
Hừ, cô phát hiện sao mà cô nhóc Lam Nhạn này lại đáng ghét y như Trần gấu xấu xa chứ?
Cứ luôn chèn ép cô, bắt nạt cô.
Còn nói là mời đi ăn, lần nào đi dạo với Lam Nhạn mà không phải là Tiêu Mộng cô là chân chạy, chân làm việc nặng, vác một đống rác của vị tiểu thư này?
Hôm nay cần cô nhóc này giúp đỡ, cô cứ nhịn đã.
“Nhạn, tôi mời, tôi mời thật!
Đến phố đồ ăn ngon có được không?
Dù sao tôi cũng có thẻ cậu muốn ăn thứ gì thì mua thứ nấy cho cậu có được không?
Lần này tôi tuyệt đối sẽ không hạ giá của cậu, có được không?”
Lúc này Lam Nhạn mới bật cười.
hơi nghi ngờ:
“Hừ, nhóc con nhà cậu khác thường nha.
Tục ngữ có câu, không công bất thụ lộc!
Nói! Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”
Tiêu Mộng thở dài một hơi.
Ngày càng phát hiện, Lam Nhạn và Trần gấu xấu xa cực kỳ giống nhau.
Hai người bọn họ đều rất khó qua mặt.
“Hihi, Nhạn, dù sao phố đồ ăn ngon cũng cách phố mua sắm rất gần, hay là đi trung tâm thương mại cùng tôi trước rồi đi ăn?
Vừa khéo đi dạo trung tâm thương mại mệt rồi, ăn gì đó mới thấy ngon.
Cậu cũng có thể xử tôi một bữa ra trò.”
Lam Nhạn lập tức ngạc nhiên hỏi:
“Hả? Vậy mà Tiêu Mộng cậu cũng muốn đi dạo phố?
Hơn nữa cậu có dám đi dạo phố mua sắm?
Có phải cậu thích đi dạo chợ bán buôn nhất sao?”
Tiêu Mông day huyệt thái dương nhức mỏi, bất lực than thở:
“Đừng nhắc nữa, hai chúng ta gặp mặt rồi nói, tóm gọn lại một câu, bà đây quá đen đủi!”
“Được, được được, vậy 11 rưỡi trưa cậu tới tầng 1 công ty tôi chờ tôi.
”
“Ừ, Nhạn, tôi yêu cậu.
”
“Hứ! Bớt mê hoặc tôi, lần nào cậu có chuyện nhờ tôi đều nói như thế.
Cũng chưa từng thấy cậu lấy thân báo đáp lấy một lần!
Bye bye!”
Tiêu Mộng lắc điện thoại, tự mình lẩm bẩm:
“Lấy thân báo đáp? Tôi cho, cậu dám nhận không?”
Nữ với nữ… quái dị quá.
Nữ với nữ, tuyệt đối không cảm thấy tuyệt như nam với nam.
Ôi chao, cô nghĩ lung tung cái gì thế này.
Lúc này, điện thoại của cô lại reo lên.
Tiêu Mộng thở dài, nhấn nút nghe, nói:
“Tôi nói này, cậu đừng hóng hớt nữa được không?
Tôi hứa với cậu, cái gì cũng được.
Lấy thân báo đáp đúng không, được!
Trưa nay tôi sẽ lấy thân báo đáp cậu!”
Cái cô Lam Nhạn này, đừng có lại lấy lý do trưa quá nóng không muốn ra ngoài nữa.
Cô nhóc này, coi trọng da mặt của cô ta còn hơn rất nhiều so với tình nghĩa chị em.
Gào xong, Tiêu Mộng nhận được vài giây im lặng.
Hử, vì sao Lam Nhạn không nói gì?
“Alo? Nói gì đi, cậu nói gì đi chứ?”
“Em thật sự muốn lấy thân báo đáp tôi vào trưa nay sao?”
Điện thoại truyền tới một giọng nam dịu dàng!
A! Đàn ông! (⊙_⊙)
Tiêu Mộng giật mình sợ hãi.
Lấy thân báo đáp… đàn ông?
Trời ơi, trời ơi, trời ơi, chuyện gì đây?
Tiêu Mộng cầm điện thoại lên xem, người đang nối máy là… số điện thoại cực kỳ không may mắn nào đó…
A a a a, vậy mà lại là cái tên điên kia, Kim Lân, cậu chủ Kim!
Huhuhu, còn có thể khiến cô đen đủi thêm chút nữa được không?
Vậy mà cô lại nói với Kim Lân, lấy thân báo đáp?
Hơn nữa còn nói thời gian chính xác là trưa nay…
Ôi, cô đi tìm miếng đậu phụ đập đầu chết đây.
Tiêu Mộng không dám hé răng, bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của Kim Lân:
“Bé con, sao em không nói gì?
Có phải đang lo lắng cho sức khỏe của tôi?
Em lo lắng sức khỏe của tôi không thể hoàn thành chuyện lấy thân báo đáp của em sao?
Em yên tâm đi, người đàn ông của em khỏe lắm.
Hơn nữa, tôi bị thương ở đầu, cũng không phải là ở eo, em muốn bao lâu tôi cũng kiên trì được bấy lâu…
Haha, buổi trưa tôi phái người tới đón em?
Em muốn lấy thân báo đáp ở nơi nào đây?
Phòng tình nhân lãng mạn?
Hay là nhà tôi?
Hay là thiên nhiên cởi mở?
Hay là trên xe?
Em nói đi, tôi nghe theo em.
”
Kim Lân nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đã vui tới mức mắt cười cong khóe mắt.
Tiêu Mộng ra sức lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:
“Không, không phải đâu…
Không phải như anh nghĩ…
Thật sự không phải…
Tôi, tôi, tôi vừa đùa với bạn tôi…
Một người bạn nữ… Hai người chúng tôi thường nói đùa thế, không phải là nói với anh.
Cậu chủ Kim, anh đừng hiểu nhầm…”
Kim Lâm bĩu môi, trách mắng: “Bé con, em như này là không chịu trách nhiệm, khiến tôi rất đau lòng.
Đầu của tôi còn bị thương về em, tôi đã bị bệnh nặng rồi, vậy mà em còn kích thích tôi như thế.
Tôi không biết, em đã nói thì nhất định phải làm được.
Trưa nay, em nhất định phải lấy thân báo đáp cho tôi!”
Tán tỉnh ve vãn phụ nữ, đây là sở trường của Kim Lân.
Loại đàn ông như Trần Tư Khải sẽ không hiểu tán tỉnh ve vãn là gì.
Trước giờ Trần Tư Khải coi thường chuyện này, đối với phụ nữ, anh ta luôn như hoàng đế, vì nhu cầu của cơ thể, giơ tay là tới, vẫy tay là đi.
Còn Kim Lân lại khác.
Trong giới, Kim Lân nổi tiếng là biết dỗ dành phụ nữ, khi thích ai có thể đưa tặng cả thiên hạ cho người ta, dỗ dành cho cô ta đắm say, yêu thương khiến người ta ngưỡng mộ.
Phụ nữ ở cùng Kim Lân đều được Kim Lân dỗ dành cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng Kim Lân là người cả thèm chóng chán, sau khi không thích nữa, sẽ chán ghét, sau khi chán ghét sẽ vứt bỏ không chút thương tình.
Cho dù có làm nũng, oán trách, uy hiếp anh ta, anh ta cũng sẽ không để ý nữa.
Có rất nhiều phụ nữ từng bị Kim Lân hãm hại.
Tiêu Mộng nào có phải đối thủ của Kim Lân?
Lập tức, Tiêu Mộng không thể đáp lại, ngốc người.
Kim Lân khẽ cười thúc giục: “Bé con, buổi trưa tôi phái người đón em?”
Đầu Tiêu Mộng ầm một tiếng, lập tức nổ tung, mặt cũng đỏ bừng, không hề nghĩ nhiều, nói:
“Trưa nay tôi có việc, không rảnh, hôm khác rồi nói!”
“Được! Vậy thì để ngày khác.
Bé con, đây là tự em nói đó.
Hôm khác, hahaha, ngày khác em nhất định phải lấy thân báo đáp cho tôi…”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng trực tiếp ngây người.
Trời ạ, vừa rồi, trong lúc hoảng loạn, rốt cuộc cô đã nói những gì thế?
Cái gì mà hôm khác rồi nói?
Chao ôi! Tiêu Mộng, óc heo mà!
Rầm! Tiêu Mộng thở dốc, ngắt máy.
Trời ạ, làm sao đây, làm sao đây?
Lúc này, mấy lãnh đạo cao tầng cuối cùng cũng họp xong, đi ra khỏi văn phòng của Trần Tư Khải.
Vừa khéo, điện thoại lại reo lên, trong máy truyền tới giọng nói trầm thấp từ tính của Trần Tư Khải:
“Mộng, em vào đây cho tôi.”
“Hả? À, tới đây.”
Tiêu Mông còn đang chìm đắm trong sự hoảng sợ “lấy thân báo đáp” vừa rồi, ổn định lại tinh thần, vò đầu, đứng lên.
Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra mà!
Tiêu Mộng đẩy cửa ra, đi vào:
“Tổng giám đốc Trần, anh tìm tôi?”
Trần Tư Khải đang bưng cốc nước của Tiêu Mộng, cười mà như không cười nhìn cô, dạy dỗ cô:
“Khi chỉ có hai chúng ta, không phải đã nói với em nên gọi tôi là gì rồi sao?”
Ôi trời ơi, gọi cái gì cũng chỉ là cách xưng hô, tính kỹ thế làm gì?
Phiền chết mất!
Tiêu Mộng trợn mắt coi thường, cố gắng nhớ một lát, khó chịu nói: “Tư Khải.”