CHƯƠNG 10: ĐỀU ĐÃ NGỦ QUA
Tiêu Mộng quát lên đầy tự tin, giọng nói của cô quả thực đã thu hút sự chú ý của nhóm khách xung quanh, Lam Nhạn vội vàng lấy túi xách che mặt.
Một lát sau, Lam Nhạn nói: “Người đàn ông ưu tú và hoàn mỹ như Trần Tư Khải, tìm một người phụ nữ để đùa bỡn cũng là rất bình thường, cậu cũng không cần phải quá bài xích, trong trường đại học sinh viên sân khấu không phải có một đám sao? Cậu ngủ với anh ta vài đêm, có lẽ anh ta sẽ chán ghét cậu, chẳng phải cậu sẽ trả sạch ba mươi tỷ kia sao? Hơn nữa, cùng với anh ta, cậu cũng không mất mát gì, anh ta vô cùng đẹp trai, cậu hãy tự khuyên bản thân, tạm thời cho là cậu đang chơi anh ta, như vậy không phải tốt sao, nghĩ thoáng một chút đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng xoắn xuýt một hồi lâu, mới đỏ mặt nói mấy câu: “Tới, thật ra tớ rất sợ hãi, đêm đó là uống nhiều quá mới… Thật ra một chút ấn tượng tớ đều không có…Lúc anh ta hôn gần như tớ cảm thấy tớ sẽ chết mất, nào dám nghĩ đến những chuyện hạn chế khác?”
“A! Anh ta hôn cậu sao? Anh ta thật sự hôn cậu sao?”
Lam Nhạn lại kích động.
Vẻ mặt Tiêu Mộng ngây thơ: “Ừm, đúng vậy, đã hôn, ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi, hôn thì sao?”
Soạt, soạt… Lam Nhạn Thần lật liên túc tờ tạp chỉ, cuối cùng lật đến một trang nào đó, đọc: “Có tin đồn rằng, Trần Tư Khải rất ghét hôn phụ nữ, bạn gái mà anh ta từng qua lại đều chưa từng chiếm được nụ hôn của anh ta, đây có lẽ là một thói quen của Trần Tư Khải.”
Đọc xong, Lam Nhạn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, Tiêu Mộng cũng trợn tròn mắt nhìn lại người bạn tốt của mình: “Sao vậy? Làm sao thế?”
“Cái gì mà thế nào! Trần Tư Khải căn bản là sẽ không bao giờ hôn bất kỳ người phụ nữ nào, có tin đồn rằng anh ta rất bài xích việc hôn này, vì sao anh ta lại muốn hôn cậu?”
Tiêu Mộng càng thêm ngây thơ: “Cái đó, tớ cũng không biết, việc này cậu hẳn là nên đến hỏi anh ta đi. Tớ cũng không phải con giun trong bụng anh ta.”
Đôi mắt Lam Nhạn sáng lên như kẻ trộm: “Sẽ không phải là… Anh ta thích cậu chứ?”
“Cái gì? Cậu nói đùa cái gì vậy?”
“Ha ha ha…” Lam Nhạn cũng cười như điên: “Tớ cũng nghĩ rằng đó là trò đùa cực kỳ buồn cười! Người phi phàm như Trần Tư Khải sao có thể thích một học sinh trung học, hơn nữa, cậu cùng lắm cũng chỉ có gương mặt cân đối, làm gì còn có ưu điểm nào nữa!”
Tiêu Mộng đen mặt: “Này, tớ xin cậu, rốt cuộc cậu là bạn của ai? Tơ nghi ngờ cậu nhận được tiền thưởng của tên xấu xa Trần Tư Khải kia, nên mới khen anh ta để đả kích tớ đúng không?”
Lam Nhạn thầm thì: “Chẳng qua tớ chỉ là đang nói sự thật thôi…”
“Nói thật cái cọng lông…”
Tiêu Mộng nâng cằm lên, khuôn mặt khó chịu.
Nói thế nào, tớ cũng là một cô gái trẻ xinh đẹp thế hệ 9x!”
Nói thế nào, tớ cũng là một thế hệ mới sẽ tiến vào trường đại học!
Nói thế nào, tớ cũng là thanh niên trẻ có chí khí…
Còn anh ta thì sao? Anh ta thì sao?
Anh ta là một công dân giảo hoạt, già đến mức đầu nổi bong bóng!
Anh ta già như vậy, chính là thuộc bậc cha chú có được không?
Anh ta còn muốn trâu già gặm cỏ non, quá con mẹ nó không biết xấu hổ!”
Lam Nhạn sờ trán mình, sau đó lại sờ trán Tiêu Mộng, nói nhỏ:
“Cũng không bị sốt, sao lại nói mê sảng như vậy?”
Tiêu Mộng giơ nắm đấm: “Lam Nhạn! !”
“Ai, đừng rống lên, Trần Tư Khải có thể coi là già sao? Người ta mới hai mươi sáu tuổi! Chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của một người đàn ông! Mới hai mươi sáu tuổi… Chậc chậc, cho dù anh ta có ba mươi sáu tuổi, vẫn là một người đàn ông kim cương hào quang rực rỡ!
Cậu thì sao? Cậu tính cái gì chứ? Loại nhóc con chỉ có tuổi trẻ ngoài ra không có gì như cậu chạy ra đường đều có! Cậu còn có mặt mũi nói sao?”
“Trần Tư Khải, Trần Tư Khải, Trần Tư Khải… Cậu có phải ma quỷ không? Vì sao trong miệng đều nói những lời dễ nghe cho tên khốn kiếp kia? Tớ là bạn của cậu, bây giờ đang đối mặt với sự phá sản, còn gặp phải một con sói già xấu xa. Tớ mất thân, lại còn mất tiền, cậu không phải nên an ủi tớ một chút sao? Cậu vẫn còn muốn đả kích tớ đến chết sao? Đáng ghét!”
Tiêu Mộng bĩu môi.
“Này, vậy cậu đã nghĩ kỹ chưa? Làm thế nào để trả cho người ta ba mươi tỷ kia?”
“Ách…” Tiêu Mộng choáng váng.
Đôi má hồng mũm mĩm phồng lên, thở dài một tiếng: “Haizz, chưa nghĩ ra…”
Lam Nhạn trợn tròn mắt: “Vậy mà cậu còn ở trước mặt người ta cố chấp, nói gì mà nửa năm trả hết nợ?”
“Tớ đây không phải là… Cố gắng kéo dài thời gian nha, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy. Tớ không muốn trở thành đồ chơi nhỏ của kẻ có tiền, không muốn a a a a!”
Lam Nhạn suy nghĩ một chút: “Tớ có ý kiến này!”
“Ý kiến gì?” Tiêu Mộng kích động đến mức khuôn mặt sắp dán lên mặt của Lam Nhạn.
Lam Nhạn đẩy mặt Tiêu Mộng ra, ăn một miếng kem, sau đó chậm rãi nói:
“Tớ có một người bạn, nghe nói là đi làm ở hộp đêm…”
“A a a! Lam Nhạn, cậu muốn chết sao? Cậu cũng dám qua lại với loại người như vậy? Cậu biến chất!”
Ba!
Lam Nhạn gõ vào đầu Tiêu Mộng một cái, trợn mắt nói: “Cậu hiểu cái cầu! Đó là một người bạn player của tớ! Player!
Đúng rồi, cậu sẽ không chơi game, với bộ óc của cậu, đương nhiên là nghe không hiểu!
Dù sao, đó chính là một người chị có quan hệ rất tốt ở trên mạng internet. Quê cô ấy ở vùng nông thôn, không có tiền đi học trong thành phố nên đã đến hộp đêm kiếm tiền. Cô ấy nói kiếm được rất nhiều tiền. Cũng không cần ra sân khấu, chỉ có điều cần phải đưa rượu đến cho khách, mở bình rượu hoặc hát mấy bài hát, dù sao, cô ấy nói tiền công làm việc như vậy ở đó, một tháng cũng phải mấy chục triệu!”
Mấy chục triệu…
Mấy chữ này đã kích thích Tiêu Mộng.
“Thật sự không cần đi ra sân khấu cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao? Tốt như vậy sao?”
Lam Nhạn gật đầu: “Đúng vậy! Nghe nói nơi đó đều là chỗ đến của những kẻ có tiền, vung tiền như rác, rất hào phóng!”
“Hoắc hoắc hoắc…”
Tiêu Mộng cười vô cùng bỉ ổi: “Vậy tớ đưa thêm mấy bình rượu, mở nhiều thêm mấy chai, hát nhiều hơn vài bài hát, có phải mỗi tháng sẽ kiếm được mấy trăm triệu không?
Ha ha ha ha… Bằng cách này, tên khốn kiếp Trần Tư Khải tống tiền tớ, tớ rất nhanh có thể đập tiền vào mặt anh ta!” Nghĩ đến việc đó, cảm thấy tinh thần và thể xác đều vô cùng sảng khoái! Ha ha ha…”
Khóe miệng Lam Nhạn co giật.
Tiêu Mộng vậy mà dám gọi Trần Tư Khải là… Tên khốn kiếp?
Đổ mồ hôi chết mất!
Ôi, xem ra Tiêu Mộng đã coi Trần Tư Khải như một kẻ thù lớn rồi!
“Ai, tớ hối hận, tớ vô cùng, vô cùng hối hận!”
Lam Nhạn ôm má, lắc đầu bày tỏ cảm xúc của mình.
Hai mắt Tiêu Mộng vẫn bị ánh sáng trong hộp đêm thiêu đốt, sáng quắc nhìn Lam Nhạn, vỗ ngực cam đoan nói: “Có điều gì phiền nói, nói cho chị, chị đây sẽ giúp em giải quyết khó khăn!”
“Mộng! Tớ quá hối hận! Tối hôm đó, vì cái cọng lông gì mà ban đầu tớ muốn đi thuê phòng? Vì cái cọng lông gì mà tớ không đổi với cậu? Tớ đi hẹn hò với Trần Tư Khải, cho cậu đi cùng lớp trưởng Khang, như vậy tốt biết bao!”
Tiêu Mộng ngã lộn chổng vó.
Khóc không ra nước mắt: “Lam Nhạn, cậu có thể đừng sắc tình như vậy có được không? Trần Tư Khải chỉ là một tên khốn kiếp, chỉ có da mặt đẹp mà thôi.
Tâm Nhãn, cậu ta thật là xấu! Hơn nữa… Hai chiếc răng thỏ đó của lớp trưởng… Tớ thật sự cảm thấy cộm mắt! Nhạn, tớ rất tò mò, lúc cậu và lớp trưởng hôn nhau, có đụng phải hai chiếc răng cửa kia không?”
Lốp bốp…
Lam Nhạn biến mọi thứ có thể vơ được thành vũ khí ném về phía Tiêu Mộng.
“Tiêu Mộng! Cậu dám nói lớp trưởng nhà tớ như vậy! Tớ liều mạng với cậu!”
Quán bar VIP trang trí xa hoa.
Kỹ sư ánh sáng đã pha trộn ánh sáng ở đây thành các tông màu khác nhau, rất êm dịu, nhưng cũng vô cùng hợp lý.
Cũng giống như những vị khách đến đây, tất cả đều là những người có địa vị, chơi chính là sự tao nhã và đẳng cấp.
Sẽ không quá hiu quạnh, không quá thô tục, không quá nhàm chán, và không quá cuồng dã.
Cũng có ca hát nhảy múa, nhưng không quá đông đúc như những hộp đêm khác.
Nơi này, số lượng khách luôn luôn ít hơn nhân viên phục vụ.
“Tư Khải của chúng ta đã về nước được vài ngày, chắc lại tiêu diệt không ít các ngôi sao nổi tiếng nha!”
Kim Lân thiếu gia mặc chiếc áo phông màu cà phê lắc lắc ly rượu trong tay, cười xấu xa.
“Tại sao chúng ra lại không nghe một chút tin đồn xấu nào vậy? Có phải trở về nước, Tư Khải bắt đầu khiêm tốn hơn rồi?”
Lôi Bạc mặc bộ quần áo màu đen có vẻ không tin tưởng, chơi đùa với bộ bài trong tay, nói: “Quên đi, bộ mặt yêu nghiệt của Tư Khải, đi đến đâu mà không trêu hoa ghẹo nguyệt? Từ tiểu học đến trung học, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta quét sạch một đám lớn nữ sinh! Đó cũng đều là những trái tim hồng tràn ngập…Tư Khải ở nước ngoài không phải cũng bị người đẹp của tám quốc gia theo đuổi sao? Có quỷ mới tin, cậu ta trở về nước liền yên tĩnh!”
Ánh mắt của mọi người đồng loại nhìn về phía Lưu Diệc Hàn vẫn luôn im lặng.
Lưu Diệc Hàn xưa nay luôn im lặng, là người cực kỳ ít nói.
Anh ta là cánh tay đắc lực của Trần Tư Khải, cũng là bạn của Trần Tư Khải.
Lưu Diệc Hàn liếc nhìn qua mấy người bạn tốt, xem ra lúc này anh ta nhất định phải lên tiếng, ho khan vài lần nói:
“Chuyện này sao… Trở về nước… Cậu Trần của chúng ta thật đúng là rất ngoan…”
“Ha ha ha ha… Ngoan? Tư Khải cũng ngoan?”
Kim Lân gần như cười chảy nước mặt, vỗ bàn một cách khoa trương.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!