Phương Đình Việt thật sự rất bận, mới vừa kết thúc một hạng mục, lập tức triển khai công tác mới, hơn một tháng sau sau mới rảnh rỗi.
"Lần trước không phải cố ý không nhận điện thoại của em." Buổi tối ngày nào đó, Phương Đình Việt ngồi bên giường đọc sách, chợt nhớ tới cuộc gọi nhỡ mấy tháng trước, quay đầu giải thích với Lữ Tư Nguy đang nằm lỳ trên giường viết vẽ linh tinh: "Mấy ngày đó anh đang bận hoàn thành bản thảo, mãi cho đến ngày tối hôm sau nhìn điện thoại di động mới biết em gọi điện thoại tới."
Trên giấy có vài đường nét, phác hoạ ra một nam nhân đang ngồi đọc sách, Lữ Tư Nguy nghe vậy nhớ lại Phương Đình Việt đề cập đến cuộc điện thoại kia, lòng nói khó trách khi đó Phương Đình Việt nghe ra có chút uể oải, vô tình nói: "Đương nhiên là em biết rồi."
"Có đúng không?" Phương Đình Việt rõ ràng không tin, trào phúng hỏi lại.
Lữ Tư Nguy bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian đó ủ rũ nghĩ bậy nghĩ bạ, có cảm giác quẫn bách bị nhìn thấu, cứng rắn chống đỡ nói: "Còn gì nữa, em là loại người cố tình gây sự à?"
"Há, không phải."
Phương Đình Việt là người có cấp bậc thấp, Lữ Tư Nguy vẫn là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà thuận sườn núi xuống, nhưng mà ngoài miệng không thừa nhận không có nghĩa là trong lòng không nghĩ, cậu chống khuỷu tay vẽ thêm mấy nét trên giấy, làm thế nào cũng không hợp ý, đơn giản ném bút sang một bên, vươn mình nằm trên giường, giống như tùy ý nói: "Phương Đình Việt."
Phương Đình Việt dời tầm mắt sang, nhìn về phía Lữ Tư Nguy, đưa tay xoa tóc cậu.
Lữ Tư Nguy nắm lấy tay Phương Đình Việt, chậm rãi nói: "Sau này anh... Không cần bận tậm nhiều thế."
"Tại sao?"
Lữ Tư Nguy "Sách" một tiếng, có vài phần muốn vì Phương Đình Việt trước đây mà lấy lại công đạo, kiên định nói: "Kiêu căng dễ thành tính, người nào cũng là như vậy."
Phương Đình Việt dừng lại một chút, khép sách lại, hỏi: "Ví dụ?"
Lữ Tư Nguy nhìn trần nhà, nghĩ: Ví dụ Phương Đình Việt càng dung túng cậu, cậu sẽ trở thành người lòng tham không đáy.
Nhớ tới khi còn bé, cậu có chút buồn cười mà nói: "Phương Đình Việt, anh biết không, em khi còn bé căn bản không đọc sách."
"Có ý gì?"
"Anh nói xem có ý gì, chính là học sinh xuất sắc như anh hoàn toàn bị em lừa đó." Cậu tràn đầy phấn khởi mà nói: "Cái gì mà ( tâm sự của thiếu niên), cái gì mà ( con gái thượng uý), khi đó tiếng Trung em còn chưa biết hết, làm sao có khả năng đọc hiểu cho được? Cho nên tra hết tất tần trên mạng, em không nghiêm túc được đâu!"
Phương Đình Việt cười khẽ một tiếng, nói: "Anh biết."
"... Sao anh biết?"
"Không phải chỉ có mình em biết tra."
"Anh biết từ khi nào?"
"Rất sớm."
"... Vậy nên anh cứ thế mà nhìn em diễn trò?"
Làm cho cậu còn tưởng khi đó cậu tâm cơ tuyệt vời, cậu vẫn cho là mình là ảnh đế, không ngờ ảnh đế chân chính lại diễn xuất không lộ ra dấu vết.
Lữ Tư Nguy có cảm giác bị trêu cợt, muốn đáp trả, lại không tìm được biện pháp, đột nhiên nhanh trí, lộ ra một dáng vẻ xấu tính, nhíu mày, nói: "Em nhớ không lầm, ID weibo cá nhân của Phương đại kiến trúc sư tên là sống an ổn đúng không, nè nè nè, cũng không biết ai cơ."
Thân thể Phương Đình Việt cứng đờ, sau đó để sách xuống quay người đè lên Lữ Tư Nguy, hôn nhẹ trán cậu, tay vói vào trong quần pyjamas.
Hô hấp Lữ Tư Nguy căng thẳng, hơi ngẩng đầu lên.
Phương Đình Việt nắm một tay cậu đặt lên lồng ngực mình, khoảng cách rất gần. Nhịp tim mạnh mẽ từ ngực Phương Đình Việt truyền tới bàn tay cậu, khiến cho lồng ngực của cậu cũng rung động theo, Lữ Tư Nguy nhìn thẳng vào mắt hắn, đoán được tình cảm thâm trầm trong đáy mắt, lại cảm thấy khó mà tin nổi.
Dường như không quản cậu làm việc gì, Phương Đình Việt đều sẽ bao dung.
Cậu trầm luân trong ánh mắt ôn nhu của hắn, cam tâm tình nguyện tiếp nhận, chịu đựng.
Chiếc chăn dư thừa bị đẩy xuống cuối giường, Phương Đình Việt nâng hai Lữ Tư Nguy lên, không ngừng thâm nhập vào cơ thể cậu. Dấu hôn từ bên gáy kéo dài tới bắp đùi, ban đầu Lữ Tư Nguy cắn răng không chịu phát ra âm thanh, từ từ bị trêu đùa đến nỗi phát ra tiếng rên rỉ, muốn lùi về sau, lại bị bóp chặt eo, càng thêm dùng sức mà chen vào.
"Em sai rồi... Phương Đình Việt... Đừng, đừng mà..."
Phương Đình Việt ôm lấy cậu, từ dưới lên mà đình động, hôn nhẹ hắn bên tai, âm thanh tại tình dục nhuộm dần hạ mất tiếng: "Không phải em nói, không cần bận tâm đến em sao?"
Tự ném đá vào chân mình, cảm quan tập trung đến từ địa phương phía sau không ngừng xâm lấn, khoái cảm tích tụ làm cho toàn thân cậu mềm nhũn, nhưng mà càng cúi xuống lại bị tiến vào càng sâu, Lữ Tư Nguy chôn đầu dưới gáy Phương Đình Việt, cố gắng nói: "Vậy hay là, a... Tiếp tục... để tâm đi."
"Được." Phương Đình Việt dừng động tác lại, ngậm môi lưỡi của cậu, cực cưng chiều mà mút vào, kèm theo hôn môi, hạ thân ôn nhu va chạm.
...
Lúc Phương Đình Việt ra nước ngoài công tác, Lữ Tư Nguy thuận tiện dẫn hắn đi gặp gia đình.
Lữ ma ma đã nghe qua tên Phương Đình Việt trong miệng chồng trước vô số lần, rất nhiệt tình tiếp đãi, hỏi một đống vấn đề liên quan đến kết hôn.
Lữ Tư Nguy lúng túng lôi Phương Đình Việt đi, thừa dịp khi không có ai, ngượng ngùng nói: "Mẹ em chính là như vậy, trước đây còn hay thúc giục em, anh không cần để trong lòng."
Phương Đình Việt tiến lên một bước, vây cậu giữa lối đi, hỏi: "Vậy em không muốn sao?"
Lữ Tư Nguy sững sờ, lập tức nói: "Em thì thế nào cũng được, thế nhưng anh..."
Phương Đình Việt chăm chú nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc đánh gãy lời cậu: "Vậy thì kết hôn đi."
Lễ cưới chủ yếu để Lữ ma ma, nàng tự biết mình đã vắng mặt trong cuộc sống của Lữ Tư Nguy qua lâu, vẫn luôn cố gắng bù đắp cho cậu, cuối cùng sau khi gặp mặt cha mẹ Phương Đình Việt nói chuyện, miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ khoa trương, tổ chức lễ cưới trong phạm vị có thể.
Mấy ngày trước lễ cưới, Lữ Tư Nguy nhớ tới người đã bị lãng quên từ lâu, gọi điện thoại cho Trần Chương.
"Anh không nghe lầm chứ, cậu muốn kết hôn?"
"Em cũng nghĩ em nói sai, nhưng đúng là em muốn kết hôn rồi."
"Ai nói hôn nhân là nấm mồ?"
Trước kia cậu không tin vào hôn nhân, cũng chưa từng cảm thấy sẽ có một người đủ để cậu yêu đến độ sinh ra cảm giác muốn giữ bên mình, cậu cười nói: "Thiếu niên vô tri mà."
Lễ cưới, Trần Chương phong trần mệt mỏi đến đến Anh quốc, lúc nhìn thấy Phương Đình Việt vội hít vào một ngụm khí lạnh, lôi Lữ Tư Nguy đến dưới tán hạ, khó có thể tin nói: "Sao cậu không nói cho anh biết đối tượng kết hôn là nam!"
Lữ Tư Nguy bĩu môi: "Thì bây giờ anh biết rồi."
Trần Chương cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, lắc lắc đầu, vội vã hỏi: "Anh có biết hay không, không quan trọng, anh chỉ muốn biết ba em biết không?"
"Đương nhiên biết rồi."
Trần Chương một bụng dẫm vào vết xe đổ, nửa ngày, đầu óc mơ hồ hỏi: Sao anh không biết cậu thích nam nhân từ khi nào?"
Lữ Tư Nguy nói như chuyện đương nhiên: "Em cũng không biết nữa."
"Không phải, lúc kết hôn cậu còn nói mấy lời thề son sắt cậu là thẳng nam à?"
Lữ Tư Nguy vỗ vỗ vai anh: "Chàng trai, trên thế giới này hoàn toàn khác phái luyến rất ít, phần lớn đều là song, chỉ có đều bọn họ chưa gặp được người mình thích thôi."
Trần Chương trì độn cũng nhớ lại đoạn đối thoại này, cười nói: "Vậy bây giờ anh có nên nói hai chữ "nguỵ biện" cho hợp không?"
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Phương Đình Việt xa xa kêu Lữ Tư Nguy một tiếng, Lữ Tư Nguy giả vờ phiền phức mà nói: "Người trong nhà quản rất nghiêm, đi trước."
Trước khi bước ra khỏi tán hoa, cậu quay đầu nhìn Trần Chương nói: "Há, đúng rồi, nhớ bỏ phong bao tiền nha."
Suối phun bọt nước, ánh nắng chiếu rọi tạo ra cầu vồng, Phương Đình Việt đưa tay về phía Lữ Tư Nguy.
Sau khi lễ cưới kết thúc, Phương Đình Việt và Lữ Tư Nguy ở nước ngoài hơn nửa tháng mới về nước.
Lạc Văn Văn không thể phân thân tham gia lễ cưới của bọn họ, canh cánh trong lòng rất lâu, thường thường mang tới thứ gọi là " chuẩn bị tân hôn". Có một lần Lữ Tư Nguy mở một hộp quà, bên trong toàn là áo mưa và thuốc bôi trơn, vì thế chịu tội cả đêm, từ đấy về sau luôn canh phòng nghiêm ngặt quà mà cô gửi tới.
Một ngày nghĩ nào đó, Phương Đình Việt ngồi bên giường vẽ phác thảo, Lữ Tư Nguy ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, mất công tốn sức liều mạng lắp ghép một mô hình kiến trúc, chỉ cần tay run lên thì toàn bộ mô hình sẽ lập tức sụp đổ, cậu lăng lăng nhìn tâm huyết mấy tiếng đồng hồ thành xe cát dã tràng, ủ rũ ngồi trên mặt đất, oán giận: "Tại sao lại khó như vậy."
Phương Đình Việt nhìn sang, đi đến bên cạnh Lữ Tư Nguy, bắt đầu giúp cậu lắp lại.
Lữ Tư Nguy ngồi xuống vịn vai Phương Đình Việt, vừa nhìn vừa nói: "Mô hình mà anh tặng em, đều là lắp ghép như thế này sao?"
"Không khác lắm."
"Vậy trước đây em quá kém."
"Tại sao nói như vậy?"
Lữ Tư Nguy không thoải mái, "Từ trước đến nay em vẫn không cho anh cái gì."
"Bức tranh kia." Phương Đình Việt nói.
Lữ Tư Nguy mất mát nói: "Đó thì tính làm gì."
Phương Đình Việt nói bổ sung: "Còn có thứ khác."
"Thứ gì?"
Phương Đình Việt dừng động tác, nhẹ nhàng ôm Lữ Tư Nguy một chút.
"Em đã cho anh thứ gì khác sao?" Lữ Tư Nguy truy hỏi.
Phương Đình Việt hỏi: "Còn muốn lắp lại không."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mô hình đã được Phương Đình Việt lắp lại như cũ, Lữ Tư Nguy vén tay áo lên dã tâm bừng bừng nói: "Em muốn ăn thua đủ với nó!"
『 Trống rỗng thế nào! Trong tôi luôn cảm giác trống rỗng đến đáng sợ! —— tôi thường nghĩ, dù cho bạn có thể ôm nàng vào ngực một lần, vẻn vẹn một lần, toàn bộ trống rỗng trong lòng sẽ lấp được lấp đầy. 』
Lữ Tư Nguy khi thì khổ não, khi thì tự nhiên hiểu ra, Phương Đình Việt yên tĩnh nhìn cậu, xoa xoa tóc cậu.
Cho nên, cậu đã cho rất nhiều.
—— Hoàn văn.
(『... 』 xuất từ ( phiền não của thiếu niên)).