Trùng hợp thay, lời giới thiệu của Mục Duyệt Hề vừa dứt, Bách Du vô tình quay người lại thì bắt gặp được ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm của Kỷ Thần Hi. Cô cũng không biết anh có phải giả vờ hay không, chỉ biết cô thật sự nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt có thể nói là yêu nghiệt đó.
Bách Du nhìn thấy Kỷ Thần Hi đang xếp hàng ở phía sau, vừa định bước đến chỗ cô thì người xếp phía sau anh hình như lên tiếng thúc giục, vì thế anh chỉ gật đầu với cô một cái rồi chỉ tay về phía bàn trống cách đó không xa, ám chỉ có thể nói chuyện không, còn anh quay người lấy phần ăn của mình.
Từng cử chỉ hay biểu cảm đều vô cùng tự nhiên, nhưng lại tự nhiên đến mức rất đáng ngờ.
Đường Tử nhìn thấy cô ngẩn người liền cười cười huých vào tay cô:“Sao nào, có phải thầy ấy rất đẹp trai không? Ngày đầu thầy ấy lên giảng đường trường ta, toàn bộ biểu cảm của nữ sinh trong lớp đều giống như cậu lúc này vậy đó.”
Triều Nguyệt cũng không giấu giếm mà nhỏ giọng nói:“Tớ biết người kia của cậu cũng đẹp đến điên đảo chúng sinh, nhưng so với giao sư Bách thì hoàn toàn khác nha. Thầy ấy chính là kiểu đàn ông mà mọi cô gái đều thích đấy.” Không có một thân toàn hàn khí khiến người ta run sợ như ai kia nhà cậu đâu.
Mục Duyệt Hề là người điềm đạm nhất trong cả ba người vậy mà cũng nhập hội fan girl:“Là ảo giác sao? Ban nãy hình như tớ nhìn thấy thầy ấy ra hiệu cho chúng ta ăn cơm cùng đấy.”
Kỷ Thần Hi lạnh mặt, khoé môi hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:“Vậy sao? Tớ nghĩ là cậu nhìn nhầm rồi. Xin lỗi nhưng tớ cảm thấy không khoẻ, tớ về kí túc trước đây.”
Dứt lời, cả ba người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn Kỷ Thần Hi xoay người bỏ đi, hơn nữa tâm trạng của cô có vẻ không được tốt lắm.
Phía bên kia Bách Du vừa nhận xong khay cơm, quay đầu lại thì đã không thấy người đâu, ánh mắt liền thay đổi nhưng rất nhanh đã trở về bộ dạng như thường ngày, niềm nở chào hỏi với các sinh viên gần đó rồi đến bàn ngồi, bắt đầu ăn cơm.
Nhóm bạn cùng phòng kí túc của Kỷ Thần Hi ban đầu mạnh miệng, nhưng suy cho cùng đều là những cô gái mới lớn, vẫn biết e thẹn và ngại ngùng nên không một ai đến bắt chuyện với vị giáo sư đẹp trai kia, mà chỉ an phận ăn cơm của mình.
Về đến kí túc xá, Kỷ Thần Hi nhăn mặt xoa xoa đầu, cô nói bản thân không khoẻ cũng không hẳn là nói dối. Ngay từ lúc nhìn thấy Bách Du, đầu cô liền nhói lên, cảm giác mắt đối mắt với đối phương cũng khiến cô cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Lúc này cô bỗng nhớ lại lời Evan từng nói với cô về việc trí nhớ đột nhiên khôi phục.
Tình trạng mất trí nhớ của cô không phải do chấn thương phầm mềm tạo thành, mà là do chấn thương tâm lý nghiêm trọng và xảy ra nhiều hơn một lần. Vì vậy, đến ngay cả thần y như em ấy cũng không đủ tự tin để hoàn toàn trị khỏi giúp cô trong thời gian ngắn, mà phải kéo dài trong một khoảng thời gian dài.
Thế nhưng việc cô đột ngột khôi phục toàn bộ ký ức thật sự rất kỳ lạ. Kỷ Thần Hi nhớ lại ngày đó, trước lúc bị Nam Cung Lục Trà bắt đi, cô đã chạm mặt với Bách Du ở buổi tiệc. Đó thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cộng thêm việc Bách Du lại học chuyên ngành về tâm lý học, anh ta thật sự không phải là đang cố ý tiếp cận cô vì mục đích khác đấy chứ?
Lần đầu tiên sau khi khôi phục trí nhớ Kỷ Thần Hi cảm thấy đầu của mình lại đau đến thế, lại còn là do chạm mặt với Bách Du, nếu nói không liên quan gì đến anh ta thì chính là tự mình gạt mình. Cũng là lần đầu tiên cô tự hỏi bản thân, liệu cô đã thật sự khôi phục toàn bộ trí nhớ rồi sao? Cô sẽ không quên mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng chứ?
***
Trong phòng bệnh của bệnh viện quân y.
Tịch Cảnh Dương với biểu cảm lạnh tanh yên lặng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hai người trên giường bệnh cùng ba người với vẻ mặt chột dạ đang đứng cạnh đó.
Qua một lúc yên lặng cùng sự áp bức nặng nề đến khó thở, “bệnh nhân” Tiêu Đồ tự biết lỗi xuất phát từ bản thân nên đã lên tiếng trước. Anh rất muốn quỳ xuống nhận mọi hình phạt, tiếc là mấy chỗ xương gãy trên người lại không cho phép, chỉ đành ngồi trên giường nghiêm túc nói.
“Thiếu chủ, tất cả đều là lỗi của tôi, bốn người bọn họ không làm gì sai cả, nếu phải phạt chỉ cần phạt một mình tôi là được!”
Với tình cảnh tương tự vào lúc bình thường, nhất định bốn người còn lại sẽ mỗi người một câu nói giúp cho cậu cũng như là giúp đỡ lẫn nhau, dù sao bọn họ cũng là một nhóm vào sinh ra tử với nhau không ít lần.
Tuy nhiên, một phút hai phút rồi lại ba phút trôi qua, bầu không khí trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Tiêu Đồ lén ngẩng đầu nhìn lên những người đồng đội tốt của mình, thì thấy cả đám chẳng một ai để ý đến anh.
Tiêu Đồ:"…"
…----------------…