Hiện tại toàn bộ hệ thống an ninh trên hòn đảo đều đã được kích hoạt, đội ngũ bảo an của buổi đấu giá cũng bắt đầu hành động. Có thể nói hoàn cảnh lúc này của bọn họ chẳng khác nào là chim trong lồng. Mà chuyện này xảy ra, Kỷ Thần Hi đã đoán được từ trước, chỉ không ngờ người đó lại ra tay dứt khoác như thế.
“Cảnh Dương…”
Rất ít khi cô gọi tên anh một cách nghiêm túc như thế, Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày:“Hửm?”
Kỷ Thần Hi không nhìn anh, trầm mặc nói:“Đến đây…chúng ta phải tách nhau ra thôi.”
Chân mày người đàn ông càng nhíu chặt:“Em định làm gì?”
“Chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của Zero, em không nên kéo anh vào cuộc. Ngoài ra…có một số ân oán, đến hôm nay nên thanh toán một cách dứt khoác…”
Kỷ Thần Hi còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tịch Cảnh Dương nắm lấy cổ tay, ép chặt vào bức tường bằng kim loại đầy lạnh lẽo. Có thể nói trong khoảng thời gian quen biết nhau, đây là lần đầu tiên anh thể hiện thái độ một cách kịch liệt như thế đối với cô.
“Chuyện riêng? Ý của em anh chỉ là người ngoài thôi sao? Em muốn anh trơ mắt nhìn em đi tìm nguy hiểm? Em đánh giá cao sức chịu đựng của anh rồi.”
Bị anh khống chế ép chặt vào tường, Kỷ Thần Hi muốn động cũng không thể động, bị ép mắt đối mắt cùng anh. Dù vậy cô không lấy làm sợ hãi, ngược lại còn vô tình bình tĩnh trấn an anh.
“Anh biết em không có ý đó mà. Em đã nhờ đến người của anh, thì đã không có ý định tự mình tìm tới cái chết rồi. Nhưng có một số việc, nếu như không phải em tự ra mặt, nó cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào chấm dứt được. Mà em…cần một cái kết cho nó.”
Mí mắt Tịch Cảnh Dương khẽ giật, bàn tay cũng nới lỏng, giọng nói hừng hực lửa giận ban nãy nhỏ dần:“Anh chỉ ở phía sau yểm trợ thôi…không được sao?”
Thứ mà anh sợ nhất chính là cô đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của anh và rồi dù anh có phát điên đi tìm đến mức nào đi nữa, cũng chẳng tìm được chút tin tức nào về cô nữa. Anh đã trải qua chuyện đó một lần và anh thật sự sợ hãi nó, nên chẳng có lí do gì khi biết nó có thể diễn ra một lần nữa mà anh lại trơ mắt đứng nhìn mà không ngăn cản.
Kỷ Thần Hi vẫn trong trạng thái nghiêm túc nhất của cô, khẽ lắc đầu đáp:“Không thể, người đó sẽ không xuất hiện nếu bên cạnh em còn có người khác.”
“Ngay từ lúc đặt chân lên đảo, chúng ta đã rơi vào tầm mắt của người đó rồi đúng không? Người đó cũng biết em đã phá vỡ tuyến phòng vệ đầu tiên của hệ thống an ninh, để nhóm người Zero và người em mượn từ anh dễ dàng hành động. Mà những chuyện đó em đều biết được từ sớm?”
Tịch Cảnh Dương nhẫn nại nói ra hết, Kỷ Thần Hi cũng không hề bất ngờ trước sự nhạy bén của anh. Bởi vì cô và anh là cùng một loại người, những gì cô nghĩ đến thì có thể anh cũng đã từng nghĩ qua.
“Phải.”
“Biết trước có nguy hiểm vẫn muốn tự mình chui vào bẫy của đối phương?”
Kỷ Thần Hi cong môi cười:“Em không ngốc đến thế đâu.”
Tịch Cảnh Dương lắc đầu:“Không phải? Vậy em cũng sẽ không tự nhiên nhờ đến người của Hắc Diệm? Mục đích của em vốn không phải để họ phối hợp với Zero, mà là muốn đem theo họ để bảo vệ anh. Em đã nghĩ đến cả đường lui cho anh, còn chẳng phải là đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi sao? Em còn không phải đồ ngốc?”
Kỷ Thần Hi vẫn cong môi:“Trước kia không thấy anh nói nhiều thế.”
“Chê anh phiền? Dù có là vậy anh cũng không để em một mình đi tìm đường chết đâu, anh…”
Còn chưa dứt câu, Tịch Cảnh Dương bỗng cảm thấy phía sau gáy tê tê, ngay sau đó trước mắt anh là một mảng màu đen tĩnh mịch, cả cơ thể hoàn toàn mất đi sức lực mà ngã nhào vào về phía cô.
Kỷ Thần Hi không hề bất ngờ mà đưa tay đỡ lấy Tịch Cảnh Dương đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, nhìn về phía sau anh lạnh giọng hỏi:“Thứ thuốc này không có tác dụng phụ đấy chứ?”
Một dáng người quen thuộc vẫn còn cầm trên tay một ống tiêm, nhếch môi đáp:“Không chết, không tàn phế, em khỏi lo.”
Kỷ Thần Hi cười hiền từ:“Ừm, anh nên cầu nguyện là vậy đi, nếu không em nhất định tạo cơ hội cho anh chơi thử nó đó.”
Người bí ẩn vừa xuất hiện nở một nụ cười đầy giễu cợt:“Đe doạ anh? Em vẫn nên là xử lý tốt đám người đang cầm súng hướng về phía chúng ta ở góc tường đằng kia trước đi.”.
Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Nói xong đối phương nghênh ngang rời đi trước, để lại một mình Kỷ Thần Hi đau đầu đỡ trán.
“Ra đây đi.”
Giọng nói ngọt ngào lúc còn trên du thuyền dường như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một giọng nói trầm thấp đến lạnh sống lưng vang vọng khắp cả lối đi.
Từ phía góc tường mà người bí ẩn đã nói đến ban nãy, hai bóng người từ từ đi ra, trong tay họ vẫn giữ chặt khẩu súng hướng thẳng về phía Kỷ Thần Hi cùng một ánh mắt lạnh tanh đầy sát khí.
…----------------…