Mặc Bắc Hàn bị nói trúng tim đen, gương mặt thoáng cứng đờ vì ngượng, thầm than thở:“Sao lại giống như trước rồi, chẳng đáng yêu tí nào.”
Kỷ Thần Hi một tay chống cằm, mắt hướng về sân bắn, thản nhiên đáp lại:“Không cần phải khen đâu anh trai, năm đó anh em chúng ta…tình thương mến thương thế nào, em đều nhớ lại hết rồi.”
Mặc Bắc Hàn:"…"
Câu chuyện của cả hai đi vào ngõ cụt.
Cả ba người không nói gì thêm nữa, im lặng quan sát từng động thái trên sân bắn.
Ở giữa sân là một hàng dọc các bia bắn, mỗi bia đều được đặt ở khoảng cách chính xác.
Một thành viên của đội xạ kích di chuyển đến vị trí bắn súng, cách bia bắn ba trăm mét, tập trung cao độ vào mục tiêu của mình. Anh ta nắm chắc súng trong tay, mắt sắc như diều hâu nhìn chăm chú nhìn vào bia. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp sân bắn.
Kỷ Thần Hi ngồi xem bất giác nhíu mày:“Chỉ ba trăm mét? Gần đến thế à?”
Mặc Bắc Hàn từng có cơ hội chứng kiến khả năng xạ kích phi vật lý của cô gái, hiểu ý tiếp lời:“Sân bắn đúng là rộng, nhưng chỉ giới hạn trong năm trăm mét hơn. Nhưng mà chắc cũng đủ để người đàn ông của em…ngược đám tiểu binh đang cá cược bên kia rồi.”
Ông cụ Kỷ ngồi giữa chẳng hiểu cả hai đang nói gì, ngơ ngác nhìn qua Kỷ Thần Hi rồi nhìn lại Mặc Bắc Hàn, thở dài tiếp tục xem thi đấu. Không biểu sao mà ông bỗng cảm thấy, hai đứa cháu của ông đang xem thường sân bắn của đại viện quá nhỏ vậy.
Phía giữa sân, tiếng còi bắt đầu trận đấu của chỉ huy trưởng vang lên, thành viên đội xạ kích đã sẵn sàng. Anh ta nhanh chóng nằm xuống, tạo dáng chuẩn xác, mắt nhắm chặt vào tầm ngắm. Súng trường bắn tỉa nằm yên lặng trên tay anh, chỉ chờ đợi thời khắc tốt nhất để nổ súng.
Mỗi người xung quanh im lặng. Không khí căng thẳng như có thể cắt đứt bằng dao. Tất cả đều đang chờ đợi, mắt không chớp nhìn chăm chú vào sân bắn.
Pằng! Pằng! Pằng!
Mười phát súng được bắn ra, âm thanh tiếng súng vang lên liên hồi, đạn bắn thẳng về phía bia, với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy. Một khoảnh khắc sau, tiếng thông báo vang vọng cả sân tập bắn.
“Tám vòng 10, hai vòng 9, tổng 98 điểm!”
Mọi người vỡ oà trong tràng pháo tay. Thành viên đội xạ kích ngồi dậy, gương mặt anh ta tỏa ra niềm tự hào. Dù đã qua nhiều lần huấn luyện khắt khe, nhưng mỗi lần thành công đều mang lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn, đặc biệt lần này anh ta đã làm tốt hơn mong đợi của bản thân.
Tiếp tục là các đợt bắn của các thành viên còn lại, ai cũng đều có kết quả vô cùng tốt. Người có số điểm thấp nhất cũng là 90 điểm, cao nhất suýt soát 100 do lệch đúng một mili mét, nhưng vẫn đạt được thành tích đáng nể là 99 điểm.
Cả sân bắn vang lên tiếng vỗ tay vang trời để cổ vũ cho sự xuất sắc của đội xạ kích, ngay cả chỉ huy trưởng cũng vô cùng vui vẻ tán thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi của bọn họ.
Bên cạnh, Tịch Cảnh Dương nhìn chăm chú vào bia bắn, sau đó cuộc trao đổi ngắn giữa anh và chỉ huy trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ thành viên đội xạ kích nổi giận.
“Chỉ huy trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, sân bắn có bia động đúng không?”
“À, ý cậu là bia bắn có thể di chuyển đúng không?”
“Phải, tôi có thể dùng nó chứ?”
“Hửm, cậu chắc chứ? Bia động là mục tiêu đặc biệt thường được dùng cho các đợt huấn luyện chuyên biệt. Chưa tính đến độ khó khi mục tiêu di chuyển không có quỹ đạo, thì khoảng cách bắn khoảng hơn bốn trăm mét đấy?”
“Ừm, chọn nó đi.”
Các thành viên của đội xạ kích không kiềm nổi nữa mà nhào lên.
“Anh tỏ vẻ gì chứ hả? Nếu anh có thể bắn bia bình thường hơn 80 điểm thì tôi sẽ trồng chuối ăn cơm hết ngày hôm nay rồi, giờ anh còn muốn đòi bia động? Anh mà bắn hơn 50 thôi, anh em chúng tôi gọi anh một tiếng cha!”
“Phải đó, còn nếu anh không làm được thì cút xa ra khỏi đại tiểu thư chúng tôi, đừng có dùng cái mặt đó để dụ dỗ cô ấy nữa!”
Chỉ huy trưởng tức giận quát lên:“Các cậu làm loạn đủ chưa hả? Tất cả về vị trí hít đất cho tôi! Chưa thu đấu xong không được dừng lại!”
Nếu Tịch Cảnh Dương không hoàn thành phần bắn của mình, thì bọn họ sẽ phải hít đất liên tục không ngừng nghỉ. Oán hận của các thành viên đội xạ kích dành cho anh ngày một tăng thêm.
Kỷ Thần Hi trong vai khách mời quan sát mà dở khóc dở cười. Bộ trong cô giống người sẽ bị nhan sắc mê hoặc sao? Ừm thì…cũng đúng, nhưng không đến nỗi nào mà.
Sau khi lắng nghe những lời chế giễu từ mọi phía, Tịch Cảnh Dương không buồn để tâm đến. Anh bình tĩnh chọn lấy khẩu súng trường M14, cùng tư thế đứng bắn vô cùng tự nhiên.
Phía xa, bia bắn động bắt đầu hoạt động, nó di chuyển không theo bất kỳ một quỹ đạo nhất định nào. Nó cứ lượn lờ trên sân bắn, chuyển động nhanh chóng và khó có thể dự đoán được đường đạn bắn tới tâm.
…----------------…