Mộc Lan Chi nằm viện hơn 5 ngày thì được xuất viện về nhà, nhờ vào sự thân thiện hòa đồng của Sở Nhu mà mối quan hệ giữa người cũ và người mới khá hòa hợp, dễ chịu với nhau khi cùng chung sống trong một ngôi nhà.
Điều này cũng khiến Cố Hàn nhẹ lòng phần nào. Lúc đầu khi Mộc Lan Chi quay trở về hắn còn lo sợ rằng người phụ nữ này sẽ giở trò, làm đảo lộn cuộc sống của hắn, dùng đứa trẻ làm vật cản khiến tình cảm của hắn và Sở Nhu trở nên rạn nứt.
Nhưng sau một tuần sống chung và tiếp xúc với nhau, thái độ của Mộc Lan Chi đã giúp Cố Hàn vơi bớt lo âu, cả sự tức giận, chán ghét cũng giảm đi đáng kể. Vì dẫu sao đó cũng là người cũ hắn từng thương, nếu Mộc Lan Chi không tốt thì cũng không khiến hắn phải dâng trọn cả con tim, để rồi khi cô ta rời đi hắn lại đem lòng thù hận suốt 5 năm.
Với hắn bây giờ là chờ có kết quả giám định ADN với đứa trẻ, sau đó sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, sớm để cuộc sống quay về quỹ đạo cũ. Tuy rằng Sở Nhu luôn tỏ ra bình thường nhưng hắn biết rõ trong lòng cô đâu đó vẫn có lúc cảm thấy chạnh lòng, âu lo.
Trong thư phòng lúc này, Cố Hàn đang bận rộn với hàng tá công việc thì sự xuất hiện của một người phụ nữ đã khiến hắn ta gác lại tất cả, còn dang rộng vòng tay chờ đón cô gái ấy đến ngồi vào lòng.
"Lại đây với chồng nào!"
Sở Nhu bật cười, cô đặt chén chè hạt sen vừa mang lên xuống bàn làm việc của Cố Hàn, sau đó ngoan ngoãn đi đến ngồi lên đùi người đàn ông, để hắn ta tùy ý ôm vào lòng.
"Vợ vừa nấu xong một nồi chè hạt sen cho cả nhà ăn giải nhiệt, thấy chồng bận nên vợ mang lên đây cho chồng nè, chồng ăn ngay đi để lát nữa nhạt vị sẽ mất ngon."
Người đàn ông cong môi cười tà mị, hắn nhìn qua chén chè nhưng sau đó lại chuyển ánh mắt thèm thuồng về phía khuôn mặt khả ái của người con gái, ánh mắt dụ hoặc toát lên vài tia ẩn ý khiến Sở Nhu bất giác dè dặt.
"Chồng sao thế? Chê chè vợ nấu không ngon à, hay chồng không muốn ăn?"
Nam nhân ấy lại lần nữa cong môi cười, sau đó hắn nhẹ nhàng cúi mặt xuống, áp sát khuôn miệng của mình đến vành tai nhỏ nhắn của cô gái mà khẽ thầm thì, trêu chọc.
"Chồng muốn ăn vợ!"
Sở Nhu đã quá quen với những chiêu trò câu dẫn của người đàn ông bá đạo này nên hiện tại cô chỉ bật cười, sau đó xoay qua véo chiếc mũi cao cao trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy một cái rồi mới thong thả lên tiếng.
"Muốn ăn vợ thì phải chờ đến đêm. Chứ ai cho phép chồng tùy ý phóng túng mọi lúc mọi nơi."
"Thì trước kia cũng vậy mà, chồng muốn ăn lúc nào chả được."
Cố Hàn hậm hực càu nhàu nhưng lại không để ý đến sắc mặt của nữ nhân bên cạnh đã hiện đầy vạch đen.
"Chồng còn dám nhắc à, lúc đó còn không phải là tên đại ma đầu háo sắc chồng ngang ngược áp bức người ta à?"
Bị tố cáo tội ác, các cơ mặt của người đàn ông ngay lập tức bất động, nơi khóe môi chỉ biết nhanh chóng cười cười cho qua, rồi lại vùi đầu vào hỏm vai của cô gái mà tung chiêu nịnh hót.
"Chồng nào dám. Giờ ý vợ là ý trời mà, chồng có to gan lớn mật cỡ nào cũng đâu có dám cãi. Vợ yêu bớt giận, hạ hỏa hạ hỏa."
Được "vuốt lông" Sở Nhu liền mỉm cười hài lòng, cô đưa tay vuốt ve, chơi đùa với mái tóc nam tính của người đàn ông như đang nghịch lông một chú thú cưng phiên bản giới hạn của riêng cô.
"Anh hai vừa báo là tối nay bà nội với ba tới dùng cơm. Vợ định lát nữa đích thân đi siêu thị mua ít thực phẩm về tự tay chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Cho nên vợ đến đây không phải chỉ để mang chè cho chồng mà còn để thông báo cho chồng biết trước khi đi."
"Đâu cần phiền phức như thế, vợ cứ kêu người làm đi mua là được rồi. Vợ đi làm gì cho mệt."
Không nói thì không được nhưng nói ra thì Sở Nhu thừa biết Cố Hàn sẽ nói gì nên căn bản cô cũng chẳng quá bất ngờ với câu trả lời của hắn.
"Chúng ta không về thăm bà nội với ba được để họ phải tự tới thăm chúng ta thế này là đã không đúng rồi, nên đâu có thể qua loa cho xong được. Vả lại có chị Lan Chi với tiểu Anh đi cùng chứ vợ có đi một mình đâu mà chồng sợ vợ mệt."
"Nhưng mà..."
"Quyết định vậy nha! Vợ đi đây, chồng nhớ ăn chè đó, bái bai..."
Chưa để Cố Hàn nói hết câu Sở Nhu đã ngay lập tức chen ngang, tuôn nguyên một tràn văn rồi đứng dậy, vẫy vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông của mình sau đó hí hửng rời đi, để lại cho ai đó một rổ bơ to đùng.
- ---------------
Dưới phòng khách lúc này, Mộc Lan Chi và Cố Thái Anh đã trong trạng thái sẵn sàng lên đường, chỉ còn chờ Sở Nhu xuống tới là có thể xuất phát.
Đứa trẻ sao bao ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, nghe nói hôm nay được ra ngoài thì cũng không giấu nổi biểu cảm hào hứng và tâm trạng nôn nao trong lòng.
"Mẹ ơi sao lâu quá vậy? Hay là cô ta lừa chúng ta rồi?"
"Con chờ thêm một chút đi. Mà nè, mẹ đã dặn phải gọi dì tiểu Nhu là dì rồi mà. Sao con vẫn không nghe lời vậy?"
"Con thật sự không thích cô ta. Vì cô ta mà ba không để ý đến mẹ, lúc nào con cũng thấy ba ôm hôn người phụ nữ đó hết, lúc nào cũng ngọt ngào, cưng chiều vô điều kiện. Còn đối với mẹ thì ba lại thờ ơ, lạnh nhạt. Con không thích ba đối xử với mẹ như vậy, con càng ghét cô ta hơn."
Cứ mỗi lần nhắc đến vấn đề này thì Cố Thái Anh lại phản ứng kịch liệt, cậu bé hoàn toàn không chịu thỏa hiệp với những lời căn dặn dạy dỗ của Mộc Lan Chi, khiến lòng cô tràn đầy bất lực.
Đứa trẻ này chưa bao giờ cãi lời của cô, chỉ riêng việc này cậu bé lại cố tình không muốn tiếp thu, cũng chỉ vì cảm thấy thương cho cô, không muốn mẹ mình vì người khác mà buồn tủi nên mới vô tình liên lụy đến Sở Nhu. Giờ cô có muốn giải thích cũng không biết nên nói như thế nào mới có thể thay đổi suy nghĩ của đứa trẻ ngây thơ này.
"Mẹ biết con thương mẹ, nhưng mà tất cả đều là lỗi của mẹ nên ba mới thương người phụ nữ khác. Cho nên trong chuyện này ba không có lỗi, dì tiểu Nhu cũng không có lỗi, con không được trách họ, con hiểu không?"
"Con cứ không hiểu. Mẹ yêu ba nhiều vậy thì ba không thể đối xử với mẹ như thế. Nếu không có cô ta thì chắc chắn ba sẽ quan tâm mẹ, nên con không chấp nhận như vậy được."
Dứt khoát nói xong cậu nhóc liền quay mặt sang hướng khác, trong ý là đã ngừng tiếp nhận thông tin.
Còn Mộc Lan Chi lúc này đã bị câu nói cuối cùng của đứa trẻ làm cô rơi vào trầm tư...
Nếu không có Sở Nhu thì người đàn ông cô yêu có mở lòng với cô thêm một lần nữa hay không?1