Giang Niệm Dương rất nhanh sau đó đã có mặt tại nhà của Quan Đạt. Sự xuất hiện bất ngờ của anh cũng làm cho Quan Đạt kinh hồn bạt vía. Hắn ta lắp bắp hỏi: “Giang tổng, không biết anh đại giá quang lâm là có chuyện gì?”
Giang Niệm Dương quan sát khắp căn nhà. Là một căn nhà nhỏ, nhìn qua cũng không thiếu thốn nhưng cũng cũng chẳng khá giả gì. Theo như thông tin điều tra, thì một nhà bốn người đều do Quan Đạt nuôi sống. Nói cách khác, hắn ta chính là nguồn kinh tế chính của gia đình.
Một người luôn phải tất bật vì tiền nong để trang trải cuộc sống, thì đúng thật là người dễ bị sai khiến đi làm chuyện xấu nhất.
Giang Niệm Dương khẽ cười, đáp: “Tìm anh có chút chuyện cần nói. Thế nào, có thời gian chứ?”
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, một lúc lâu sau đó Giang Niệm Dương mới ra về. Trên khuôn mặt anh còn thể hiện vẻ dương dương đắc chí của kẻ chiến thắng. Quả nhiên, tháo chuông cần có người buộc chuông, hôm nay lựa chọn đến đây là không sai. Hiện tại, Giang Niệm Dương đã nắm trong tay thứ cần biết, việc anh cần làm chỉ đơn giản là giăng một cái bẫy ngồi chờ cá nhảy vào thôi.
“Lục Thành, mấy hôm nay tăng cường người bí mật bảo vệ phu nhân và hai đứa trẻ, nhưng phải tiến hành bí mật, không được tạo ra động tĩnh quá lớn.”
Lục Thành gật đầu thể hiện đã hiểu.
“Tiên sinh, vậy còn chuyện đó… chúng ta sắp xếp thế nào ạ?”
Chuyện đó à? Nói ra thì đây chính là một vở kịch nực cười. Chu San San đó quả nhiên có năng khiếu hài hước. Giang Niệm Dương tụ hỏi cô ta lấy đâu ra cái tự tin ngút trời như thế, tưởng cả thế giới đều ngu ngốc như cô ta chắc. Lẽ ra cô ta không nên đi làm ảnh hậu mà nên đi làm một diễn viên hài kịch. Không hiểu được làm sao lại có thể có được cái suy nghĩ như thế nữa, đúng là quá nực cười!
Giang Niệm Dương nhướn mày, nhoẻn miệng cười.
“Sao phải sắp xếp, không phải Chu San San đã chuẩn bị một sân khẩu tuyệt vời để tôi xem kịch sso, vậy thì cứ để cô ta diễn cho hết đi, tôi cũng muốn xem xem cô ta có thể làm ra trò trống gì.”
Lục Thành đột nhiên cảm được một luồng khí lạnh kì lạ làm sởn cả gai óc. Chu San San lần này không may mắn rồi, lại bj Giang Niệm Dương nhìn thấu hết tất cả mọi thứ rồi.
Có trách thì trách cô ta quá xem thường Giang Niệm Dương, còn cho là bản thân có thể ở dưới mí mắt anh mà nhởn nhơ được hay sao. Giang Niệm Dương, hoàn toàn không phải là kẻ hữu danh vô thực đâu.
Lần này cô ta hao tâm tổn sức khuấy động lên một màn sóng gió lớn như thế, chỉ e rằng đến khi bị quật ngược lại, lại không gánh nổi hậu quả này.
Giang Niệm Dương sắp xếp lại một chút kế hoạch của mình rồi bảo Lục Thành theo đó mà chuẩn bị cho tốt. Kết thúc công việc, Giang Niệm Dương rời khỏi công ty để quay về nhà. Chợt nhớ ra Tiểu Kiệt đã dọn qua nhà Lệ Du Huyên từ hôm qua, nếu vậy thì anh không cần về nhà nữa, cứ ghé qua nhà cô luôn.
Cứ phải chuyển đồ qua lại giữa nhà anh và nhà cô, Giang Niệm Dượng cũng thấy bất tiện. Thật ra anh càng hy vọng cô cứ chuyển hẳn vào nhà anh luôn thì có phải tốt không. Nhưng mà dù sao Tiểu Kiệt nói cũng có lý, còn chưa đến đâu mà, Lệ Du Huyên cũng vẫn còn né tránh anh, đợi khi cô quen dần rồi thì rước về nhà cũng không muộn.
Lệ Du Huyên lúc này đang ngồi ở phòng khách, bày ra một đống các văn kiện rồi chăm chỉ làm việc. Không phải là cô siêng năng đâu, có ai mà bị ghiền công việc ngoài Giang Niệm Dương đâu, nhưng nghĩ đến lương tháng thì có mệt cũng phải cố gắng làm thôi.
Cô đang chuyên tâm gõ tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lệ Du Huyên ra mở cửa, thì ra là Giang Niệm Dương đến. Cũng may bây giờ cũng trễ rồi nên Tiểu Lục và Tiểu Kiệt đã đi ngủ, nếu không lại phải xoắn hết cả lên nữa.
Giang Niệm Dương thả mình xuống ghế sô pha với một trạng thái mệt mỏi. Lệ Du Huyên rót cho anh một cốc trà hoa quả ấm.
“Công việc hôm nay rất nhiều sao, nghe phó biên Hạ nói công ty thu về mấy dự án lớn.”
Giang Niệm Dương gật đầu. Thực ra thứ làm anh phiền não không phải mấy cái dự án đó mà là Chu San San. Nhưng chuyện đó Giang Niệm Dương đương nhiên không thể nói cho Lệ Du Huyên biết được, anh chỉ có thể tự mình tính sẵn kế hoạch thôi.
“Hai đứa ngủ rồi à?”
“Ừ, hai đứa đã đi ngủ từ rất sớm rồi.
Giang Niệm Dương gật đầu. Tiểu Kiệt mọi khi ở nhà không ngủ sớm, có bảo thì thằng bé cũng không chịu đi ngủ. Giang Niệm Dương biết là Tiểu Kiệt muốn thức chờ anh về, nhưng anh đi làm về rất muộn, có khi đến tận khuya mới về, thằng bé cứ thức đợi sáng lại phải dậy sớm đi học thì sức khoẻ sẽ không tốt được. Xem ra bây giờ có Tiểu Lục chơi cùng nên cũng đỡ phải ở một mình.