Sau khi Quan Đạt rời đi, tài xế và vệ sĩ cũng lái xe qua đến đón Chu San San. Nhìn thấy Quan Đạt đã đi xa, Chu San San mới lấy điện thoại ra nhắn một dòng tin nhắn gửi đi cho một người thần bí. Vệ sĩ thân cận bên cô ta, cũng là người biết rõ nhất Chu San San muốn làm gì, không ngăn được thắc mắc lên tiếng hỏi.
“Tiểu thư, không phải cái tên đó nói là sẽ làm việc cho cô rồi sao? Sao cô còn phải tốn công tìm một nhóm người khác làm việc chứ?”
Chu San San tắt điện thoại, bỏ vào trong túi. Cô ta ngồi vào xe, tựa đầu vào ghế dựa khẽ mỉm cười.
“Quan Đạt à, cái tên đó không thành thật. Tôi không thể tin tưởng hắn ta được. Hắn cùng lắm cũng chỉ là con mồi tôi thả ra, nếu thành công thì xem như hắn may mắn, còn nếu thất bại thì đều tính hết lên đầu hắn cả đi. Nhưng mà tính cách của tôi rất ghét phải thất bại. Vì vậy, tôi cần phải chắc chắn kế hoạch có thể được thành công mĩ mãn.”
Chu San San một mặt tìm Quan Đạt làm việc cho mình, nhưng ở sau lưng lại tự vạch ra sẳn một kế hoạch khác, còn thuê cả người về. Cô ta thật sự chưa từng tin tưởng Quan Đạt. Cô ta biết có một ngày hắn ta cũng sẽ vì tiền mà bán đứng mình. Nhưng không sao, hắn ta vẫn còn nhiều giá trị để lợi dụng, nên tạm thời cứ để lại trước đã.
Kế hoạch lần này đặt cược hết cả nửa đời sau của Chu San San, là một nước cờ được ăn cả ngã về không. Nhưng Chu San San đã chuẩn bị rất chu đáo, còn chuẩn bị một con dê thế mạng là Quan Đạt đó, Giang Niệm Dương có lẽ sẽ không ngờ tới đâu.
Nghĩ như thế nên Chu San San rất thảnh thơi mà chẳng có một chút lo âu nào.
Mà Chu San San lần này đã thực sự đánh giá quá cao bản thân của mình. Có thể vì Chu Hoàng Quân bức ép nên Chu San San đã không còn đủ bình tĩnh để phán đoán nữa. Chu San San không hề biết Giang Niệm Dương từ sau chuyện lần trước đã luôn để mắt đến nhất cử nhất động của cô ta. Anh sớm đã phái người theo dõi Chu San San, từng việc cô ta làm, từng người cô ta gặp đều sẽ được báo lại cho anh biết.
Cuộc gặp gỡ hôm nay của Chu San San và Quan Đạt cũng nhanh chóng đến tai Giang Niệm Dương.
Lục Thành đến báo cáo lại toàn bộ thông tin của ngày hôm hay cho Giang Niệm Dương biết. Từ việc hai người đó gặp nhau ở quán cà phê sau đó Quan Đạt đến bốt ATM gần đó kiểm tra một cái thẻ ngân hàng, tất cả đều được điều tra kĩ lưỡng.
“Chu San San hôm nay đã mở một thẻ tín dụng dưới danh nghĩa cá nhân, sau đó chiếc thẻ này đã vào tay người quản lý Quan Đạt của cô ta.”
Giang Niệm Dương lật xem tài liệu báo cáo, xoay xoay chiếc bút trên tay trầm ngâm suy nghĩ. Chu San San gần đây im hơi lặng tiếng đã khiến anh cảm thấy có vấn đề. Giang Thị phong sát mà cô ta một chút động tĩnh cũng không có, điều này thật kì lạ. Phía bên Chu Hoàng Quân thì năm lần bảy lượt gửi yêu cầu xin được gặp mặt anh, nhưng Giang Niemej Dương đều lấy cớ bận công việc mà từ chối.
Đoán theo tính cách của Chu Hoàng Quân, có lẽ ông ta không dễ gì bỏ qua cho Chu San San. Nhưng sự điềm tĩnh đó của Chu San San mới là thứ khiến Giang Niệm Dương phải suy nghĩ. Theo lẽ thường thì cô ta phải chạy đến chỗ anh quậy tưng bừng lên mới phải chứ nhỉ.
“Có biết cô ta và Quan Đạt đã nói gì với nhau không?”
Lục Thành đẩy kính, e dè đáp: “Chuyện này… người theo dõi sợ bị phát hiện nên không dám đến gần, vì vậy không nghe được hai người họ nói gì. Chỉ biết Chu San San đã nói chuyện gì đó mà Quan Đạt sau khi nghe xong rất kích động.”
Giang Niệm Dương nhíu mày. Anh muốn biết rốt cuộc Chu San San đang toan tính điều gì. Trải qua sự việc lần trước càng khiến Giang Niệm Dương hiểu rõ, một khi Chu San San đến giới hạn thì không biết cô ta sẽ làm ra chuyện điên khùng gì nữa. Giang Niệm Dương không muốn lại trơ mắt nhìn Lệ Du Huyên hay Tiểu Lục lần nữa gặp nguy hiểm.
Lần này, anh quyết tâm phải dùng hết mọi sức lực của bản thân để bảo vệ cô và Tiểu Lục.
“Lục Thành, điều tra cho tôi về cái tên Quan Đạt đó.”
“Tiên sinh, anh là muốn… nhắm vào hắn sao?”
Giang Niệm Dương đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa sổ kính rộng lớn nhìn ra bên ngoài thành phố.
“Con người ai cũng có điểm yếu. Tôi không tin cái tên Quan Đạt đó không màng tới an nguy của bản thân, cam tâm tình nguyện bán mình cho Chu San San. Không có cái gọi là đồng minh mãi mãi, con người giống như hắn thì chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.”
Nếu không động tay được từ chỗ Chu San San, vậy thì chuyển hướng sang Quan Đạt có khi sẽ dễ dàng hơn. Chu San San không thiếu thứ gì, cuộc sống của cô ta quá đầy đủ, vì thế không thể nhắm vào những điểm yếu của cô ta được. Nhưng Quan Đạt thì khác. Hắn ta chỉ là một người bình thường trong xã hội. Mà đã là người bình thường thì đều sẽ bị chi phối bởi đồng tiền.
Hắn ta có thể vì tiền mà làm việc cho Chu San San, vậy hắn ta cũng có thể vì tiền mà phản bội lại Chu San San.
Giang Niệm Dương khẽ cười, khoác áo vest ngoài vào.
“Thôi, không cần phải rườm rà như vậy, cứ để tôi trục tiếp đến gặp hắn ta đi.”
Nói xong liền cùng Lục Thành rời khỏi công ty, bí mật đến tìm gặp Quan Đạt.