“Anh Vương, gần đây tôi phát hiện bản thân rất vô dụng. Hình như chỉ vì tôi mà có rất nhiều người bị liên luỵ, những người mà tôi yêu quý đều vô tình bị tôi kéo vào cái vòng hỗn loạn của giới giải trí. Mà anh nhìn tôi, tôi lại không có cách nào để bảo vệ bọn họ, cứ trơ mắt nhìn người mà tôi trân trọng bị kẻ khác làm tổn thương. Anh nói tôi có phải rất vô dụng hay không?”
Người quản lý nghe tới đây thì cũng lờ mờ hiểu ra được vấn đề mà Vưu Tĩnh Khâm gặp phải. Ở trong giới giải trí cũng xem như lâu năm, quản lý Vương cũng chứng kiến không ít qua những thần tượng bị vướng vào các vấn đề tương tự như Vưu Tĩnh Khâm hiện giờ.
Giới giải trí ấy à, nhìn qua thì rất hào nhoáng nhưng thực chất lại chính là cái lồng giam, là nơi đầy rẫy những toan tính lọc lừa. Bước chân vào giới giải trí cũng giống như bước lên hoàng vị ngày xưa vậy. Càng tiến về phía trước thì bản thân lại càng trầy trụa, trái tim cũng dần bị tha hoá bởi những thứ gọi là lợi ích. Không chỉ bản thân, đến cả những người ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng không ít.
Giống với việc muốn đeo vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, muốn đứng ở vị trí cao trong giới giải trí thì những tổn thương phải chịu là điều không thể tránh khỏi.
Vưu Tĩnh Khâm của bây giờ đang ở trong trạng thái mơ hồ. Bởi vì anh ta lương thiện, anh ta vẫn còn giữ được trái tim không bị vấy bẩn bởi lợi ích của tiền bạc. Nhưng như thế cũng chỉ đồng nghĩa với việc Vưu Tĩnh Khâm sẽ bị tình cảm của bản thân chi phối, những thứ tình cảm ấy sẽ trở thành điểm yếu của anh ta.
Cũng không thể bắt ép Vưu Tĩnh Khâm bỏ hết những tình cảm này, như thế là quá tàn nhẫn. Nhưng nếu anh ta muốn tiếp tục bước đi trong cái giới giải trí này thì sớm muộn cũng phải học cách trở nên vô tâm, bằng không càng về sau người tổn thương càng nhiều sẽ chính là anh ta chứ không phải ai khác.
Quản lý Vương thở dài, vỗ vai Vưu Tĩnh Khâm: “Tôi hiểu cậu đang gặp phải chuyện gì, tôi biết cho dù tôi có nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của cậu. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tất cả những chuyện xảy ra đó không ai muốn nó xảy ra cả, nó cũng không phải lỗi của cậu, cậu không cần phải tự trách mình.”
Vưu Tĩnh Khâm cười nhạt. Anh ta biết điều đó chứ! Chỉ là, nhất thời vẫn có nhiều chuyện không dám đối diện. Con người có mạnh mẽ đến đâu thì nội tâm cũng không tránh khỏi một lúc nào đó sẽ mệt mỏi. Vưu Tĩnh Khâm bây giờ đang rơi vào trạng thái yếu lòng, anh ta cần một thời gian để nghĩ thông tất cả.
“Anh Vương, cảm ơn anh. Nhưng có lẽ tôi vẫn cần một khoảng thời gian cho riêng mình. Đợi tôi nghĩ thông rồi, tôi sẽ lại trở về là một Vưu Tĩnh Khâm mà mọi người vẫn quen.”
Quản lý Vương cũng không kì kèo thêm nữa. Giờ phút này có lẽ việc tốt nhất có thể làm cho Vưu Tĩnh Khâm chính là ủng hộ quyết định của anh ta.
“Được rồi, vậy cậu tranh thủ đoạn thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, sau này quay lại tôi sẽ không để cậu có thời gian rảnh rỗi đâu, cậu biết mà!”
Vưu Tĩnh Khâm bật cười, gật đầu. Anh ta lấy trong túi ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị trước, đặt vào tay quản lý Vương.
“Anh Vương, mấy năm này anh vì tôi chịu không ít khổ. Phía bên công ty chắc không ít lần gây khó dễ cho anh, mặc dù anh không nói nhưng mà tôi hiểu. Lần này vì sự rời đi của tôi, công ty chắc chắn sẽ đến tìm anh gây khó dễ. Tôi không thể làm gì nhiều cho anh, số tiền này anh cứ cầm để trang trải cuộc sống của anh, tôi biết gia đình đều phải dựa vào anh mà sống, anh cũng không dễ dàng gì.”
Quản lý Vương cảm động đến không kiềm được nước mắt. Trong cái giới giải trí này, muốn kiếm một thần tượng tốt tính lại hiểu cho nhân viên của mình như thế không nhiều đâu.
Quản lý Vương trước khi tiếp nhận quản lý Vưu Tĩnh Khâm cũng đã làm việc với rất nhiều nghệ sĩ, không phải là bị cái tính kiêu ngạo làm cho lên bờ xuống ruộng thì cũng là vì sự ngu dốt không biết chừng mực hại cho phải đi dọn dẹp mớ hỗn loạn hết lần này đến lần khác. Mà những người đó sau khi thành công rồi lại vứt bỏ quản lý Vương, căn bản là không hề nhớ đến những chuyện mà người quản lý đã vất vả làm vì mình.
Mấy năm này làm việc cùng Vưu Tĩnh Khâm, anh ta là người có thực lực nhưng không kiêu ngạo, cũng không làm ra mấy chuyện dại dột để dấy lên scandal gì lớn đến mức phải ra tay dọn dẹp. Quản lý Vương cảm thấy trong suốt cả sự nghiệp làm quản lý của mình, được làm việc chung với Vưu Tĩnh Khâm chính là thành công lớn nhất.
“Tĩnh Khâm… cậu… cậu nói tôi làm sao mà nhận số tiền này đây, tôi còn chưa làm được gì cho cậu.”
Vưu Tĩnh Khâm cười, vỗ vào vai quản lý Vương.
“Anh Vương, anh đừng như vậy. Chúng ta cũng xem như là bạn bè, anh gặp khó khăn thì tôi giúp đỡ, đây là chuyện đương nhiên mà. Được rồi, anh cứ cầm số tiền này đi, không cần cảm thấy áy náy gì hết.”
Vưu Tĩnh Khâm nói mãi quản lý Vương mới chịu cầm tiền. Cuộc sống của ai cũng đều không dễ dàng, Vưu Tĩnh Khâm cũng hy vọng bản thân có thể giúp ích được một chút gì đó cho những người hết lòng đã ở bên cạnh anh ta vào những lúc khó khăn.