“Có, tôi yêu cô ấy!”
Thừa nhận yêu một ai đó, cảm giác giống như có thể tự tin mà đối diện với chính bản thân mình. Giang Niệm Dương trốn tránh câu hỏi này bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng dám đối diện rồi!
Câu trả lời đã nằm trong dự tính vẫn không tránh khỏi khiến Vưu Tĩnh Khâm cảm thấy có chút đau đớn. Nhưng như thế cũng tốt, chi ít để anh ta càng có thêm dũng khí để rời khỏi cô, rời khỏi tình cảm của bản thân.
Yêu đơn phương một người chính là cái cảm giác hít vào rất nhiều dũng khí, vậy mà thở ra lại chỉ toàn tiếng thở dài. Thật sự đã quên mất bản thân vì sao lại có thể kiên trì lâu như thế.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Giang Niệm Dương có hơi ngạc nhiên với biểu cảm này của Vưu Tĩnh Khâm. Song vẫn mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cô ấy.”
Giang Niệm Dương đáp lời với một vẻ mặt vô cùng thư thái. Sau cùng anh quay gót rời đi để lại Vưu Tĩnh Khâm với bao nhiêu suy nghĩ còn đang miên man.
Bên cạnh Lệ Du Huyên bây giờ đã có một người đàn ông tốt chăm sóc, có lẽ anh ta cũng nên học cách buông tay từ từ rồi.
Mà Vưu Tĩnh Khâm qua chuyện lần này xảy ra với Lệ Du Huyên, trong lòng cũng đã có tính toán cho riêng mình. Giang Niệm Dương nói không sai, người ở trong giới giải trí hỗn loạn như anh ta, dù sau này có ở bên ai cũng sẽ gây rắc rối cho người đó. Đi được đến ngày hôm nay, Vưu Tĩnh Khâm cũng coi như không uổng giấc mơ của mình rồi.
Có những chuyện, cuối cùng vẫn phải nên có một cái kết thúc. Vưu Tĩnh Khâm cũng đã chuẩn bị cho bản thân một cái kết êm đẹp rồi.
Vưu Tĩnh Khâm vốn định ghé qua thăm Tiểu Lục nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng còn rất nhiều thứ phải làm, cuối cùng anh ta chỉ đành rời đi trước, đợi khi nào có cơ hội thì lại qua thăm vậy!
Quay trở lại phòng bệnh của Tiểu Lục, lúc này thằng bé đang cùng Tiểu Kiệt ăn hoa quả.Lệ Du Huyên đã quay về nhà để lấy một số đồ dùng cần thiết, trong phòng lúc này chỉ còn hai đứa trẻ, có thể thoải mái tâm sự với nhau.
Tiểu Kiệt đưa một miếng táo cho Tiểu Lục, bản thân cũng lấy một miếng.
“Thế nào? Chuyện đó là sao vậy?”
Tiểu Lục vừa ăn vừa kể lại sự việc xảy ra trong đêm qua cho Tiểu Kiệt nghe. Tuy Tiểu Kiệt đã nghe Giang Niệm Dương nói sơ qua nhưng chi tiết thì vẫn nên hỏi Tiểu Lục thì mới biết được.
Nghe xong mọi chuyện thì chính Tiểu Kiệt cũng có phần hơi ngạc nhiên. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Cậu cũng gan thật, còn dám lao ra nữa.”
Tiểu Lục bật cười, thằng bé vỗ ngực đáp: “Tớ phải bảo vệ mẹ mà!”
“Cũng đúng. Nhưng mà cậu nói xem chúng ta cũng không thể che giấu ba mãi thế được. Không nhẽ lần nào gặp ông ấy cậu cũng đeo khẩu trang, thế cũng miễn cưỡng quá rồi đấy!”
Vừa nãy thoát được một kiếp, tránh được nghi ngờ của Giang Niệm Dương cũng chỉ xem như là may mắn nhất thời. Mà ngày tháng dài như vậy, đeo khẩu tra giấu mặt cũng không phải là cách nữa. Có cố gắng thế nào thì những lúc như ăn cơm cũng phải tháo khẩu trang ra, không ai dám đảm bảo trong tương lai gần Tiểu Lục sẽ không cùng với Giang Niệm Dương ăn bất kì bữa cơm nào.
Tiểu Lục thở dài thườn thượt, chỉ là muốn một gia đình hoàn chỉnh thôi mà khó quá đi. Chỉ trách số phận đúng là biết trêu đùa người ta quá đi!
“Tớ thấy chúng ta phải nhanh lên thôi, sớm tìm cho ra chân tướng đi. Kéo dài mãi thế này cũng chẳng phải cách hay, sớm muộn gì tớ cũng bị bại lộ thân phận cho xem.”
Tiểu Kiệt cũng lực bất tòng tâm. Hai đứa trẻ còn quá nhỏ, rất nhiều việc muốn làm đều sẽ bị hạn chế, có cố gắng cũng chỉ đến một mức độ nào đó nhất định. Mà chuyện này phạm vi lại rộng đến thế, người lớn muốn tìm hiểu còn khó huống chi là hai đứa trẻ còn nhỏ xíu.
Tiểu Kiệt ngước nhìn đồng hồ, từ lúc Giang Niệm Dương đi cũng gần nửa tiếng, đoán chừng anh cũng sắp quay lại rồi.
“Thôi chuyện đó cứ để sau, trước mắt là phải qua mặt được ba tớ cái đã. Nếu không đoán sai thì có lẽ ông ấy sắp quay lại rồi, cậu mau đeo khẩu trang vào lại đi, không thể để bị lộ được!”
Tiểu Lục gật gù, nhanh nhẹn bóc lấy miếng táo cuối cùng bỏ vào miệng rồi mới đeo khẩu trang lên. Quả nhiên chưa tới năm phút sau Giang Niệm Dương đã quay trở lại.
Anh bước đến xoa đầu hai đứa trẻ, ôn nhu hỏi: “Hai đứa chơi chung với nhau có hợp không?”
Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đều gật đầu rạng rỡ. Nhìn thấy hai đứa có thể hoà thuận như vậy Giang Niệm Dương cũng yên tâm rồi. Anh mỗi ngày đều là đi sớm về khuya, muốn dành thời gian chơi cùng Tiểu Kiệt cũng không được. Bây giờ thằng bé có bạn rồi, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mà giả sử sau này về chung nhà, anh có đi làm về muộn Tiểu Kiệt cũng không phải một mình ăn cơm nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng một nhà bốn người là liền thấy vui vẻ rồi!
Nói tới mới nhớ, anh quay người dáo dát nhìn khắp phòng rồi quay sang hỏi hai đứa: “Lệ Du Huyên đâu rồi?”
Tiểu Lục nghe hỏi, nhanh nhảu đáp lại: “Mẹ về nhà lấy chút đồ rồi, một láy sẽ quay lại thôi. Chú tìm mẹ có việc gì sao?”
Hoá ra là đi về nhà rồi, anh còn định tìm cô nói mấy chuyện quan trọng chứ! Nhưng thôi, đợi một lát cô quay lại rồi nói cũng được.