Vưu Tĩnh Khâm biết bản thân không có tư cách để hỏi quá nhiều về đời tư của cô. Suy cho cùng anh ta cũng chỉ dừng ở mối quan hệ bạn bè. Nhưng tình cảm trong lòng là thứ không thể giấu. Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Giang Niệm Dương và Lệ Du Huyên bây giờ đến danh nghĩa vợ chồng cũng có rồi, cô có nói đó không phải sự thật thì cũng đâu ai nói trước được ngày mai mọi thứ sẽ lại biến chuyển thành ra thế nào?
“Vậy… cô có yêu Giang Niệm Dương không?”
Câu hỏi này khiến Lệ Du Huyên một thoáng sững sờ. Nếu là cô của ngày trước nhất định sẽ không suy nghĩ gì mà đáp rằng không có. Nhưng Lệ Du Huyên của bây giờ, đối diện vấn đề này lại có chút lúng túng. Cô muốn nói rằng là không có nhưng lại không tài nào nói ra được. Cảm giác hình như có cái gì đó đã thay đổi rồi, âm thầm thay đổi đến cô cũng không biết từ lúc nào đã thành như thế.
Vậy rốt cuộc, Lệ Du Huyên có yêu Giang Niệm Dương hay không?
Lệ Du Huyên cũng không trả lời được câu hỏi này. Có quá nhiều thứ đã thay đổi, cô vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng hiện tại suy nghĩ của mình là gì.
“Tôi… chuyện này… tôi cũng không biết.”
Câu đáp lại hờ hững của Lệ Du Huyên phút chốc khiến trái tim Vưu Tĩnh Khâm thắt lại. Anh ta đã mong chờ biết bao nhiêu, mong chờ cô sẽ thẳng thắn không do dự mà đáp rằng không có. Nếu là thế, chi ít anh ta vẫn còn chút ít cơ hội để bước đến bên cạnh cô. Nhưng thái độ hiện tại của Lệ Du Huyên đã quá rõ ràng, trong tim cô đã có chỗ dành riêng cho Giang Niệm Dương, chỉ là chính cô không nhận ra mà thôi.
Tạo hoá đúng là biết trêu ngươi! Hơn bảy năm ròng cuối cùng gặp lại cũng chỉ để nhận về một sự thật phũ phàng đến thế.
Chua xót trong lòng không cách nào nói ra, yêu đơn phương chính là loại đau khổ thầm lặng như thế.
Vưu Tĩnh Khâm cố trấn an mình, đưa bản thân quay trở lại trạng thái bình thường nhất để đối diện với cô.
“Được rồi, nếu cô đã có nỗi khổ riêng vậy tôi sẽ không hỏi. Tôi chỉ muốn cô biết, cho dù cô có lựa chọn thế nào, sau này hối hận muốn tìm một chỗ để trốn tránh hết tất cả thì có thể đến tìm tôi. Anh đây nhất định sẽ không bỏ rơi bạn tốt của mình đâu!”
Lệ Du Huyên bật cười. Cô vẫn đinh ninh cho rằng đấy là lời thật lòng của Vưu Tĩnh Khâm. Lệ Du Huyên nào có biết được để chính miệng mình nói ra hai chữ “bạn tốt” này, Vưu Tĩnh Khâm đã phải lấy bao nhiêu can đảm, chấp nhận bao nhiêu đớn đau.
Anh ta sẽ không để cô biết những điều này. Bởi anh ta sợ, anh ta nói ra rồi sẽ không còn có thể ở bên cạnh cô thế này nữa. Vưu Tĩnh Khâm chỉ có thể dám dùng cái thân phận bạn bè này, ở bên lề cuộc sống của cô mà âm thầm quan sát từng bước chân của cô.
Lệ Du Huyên trước khi rời đi vẫn ngoảnh đầu lại nhìn Vưu Tĩnh Khâm rồi mỉm cười nói: “Vưu Tĩnh Khâm, anh thật sự là một người rất tốt. Thật vui vì tôi có một người bạn như anh, hy vọng chúng ta có thể mãi mãi là bạn tốt giống như bây giờ thì tốt quá!”
Vưu Tĩnh Khâm chỉ cười lại mà không đáp. Mãi mãi là bạn sao? Anh ta chỉ ước gì có thể tiến xa hơn một chút thì tốt rồi. Anh ta thật sự không chỉ muốn mãi mãi làm bạn với cô đâu.
Nhìn thấy anh ta với dáng vẻ ưu sầu, người quản lý cũng không nhịn được mới hỏi một câu: “Anh có chuyện gì buồn sao? Lẽ nào là có liên quan đến cô gái ban nãy?”
Cười một nụ cười chua chát, Vưu Tĩnh Khâm thở dài khẽ nói: “Chỉ trách tôi đem lòng yêu lấy một thứ đẹp đẽ, biết rõ không thể nào chạm tới cứ cố gắng ở bên cạnh.”
Vưu Tĩnh Khâm ngồi tựa người vào ghế, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Những lúc đối diện với chuyện liên quan đến cô cũng chính là lúc anh ta yếu lòng nhất.
Lại nói về Lệ Du Huyên, vốn là sáng nay Giang Niệm Dương mới nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Vưu Tĩnh Khâm, tốt nhất là hạn chế gặp mặt. Cô thì hay rồi, vâng dạ rất thành thực, quay đầu một cái liền quên hết. Càng xui xẻo hơn chính là lại bị anh bắt gặp.
Trời ạ! Giang Niệm Dương này mỗi ngày đều rảnh rỗi đi dạo công ty thế sao? Sao cứ những lúc thế này lại gặp đúng người như vậy chứ?
Lệ Du Huyên chân trước mới bước ra từ phòng của Vưu Tĩnh Khâm thì đã đụng mặt Giang Niệm Dương đang đi tới. Bây giờ cô giả vờ tàng hình, không tồn tại thì có kịp không? Như này thì có chạy đằng trời! Phen này lại bị giáo huấn cho một trận nên thân nữa rồi!
Giang Niệm Dương một mặt “niềm nở” bước tới, dụng giọng điệu hết sức “dịu dàng” mà hỏi cô: “Lệ tiểu thư, không biết cô đây là đang làm gì thế nhỉ? Cô xem lời tôi nói như gió qua tai đấy à? Gan lớn lắm rồi nhỉ?”
Lệ Du Huyên đã cảm nhận cái hàn khí bức người đó của anh rồi. Những lúc thế này Lệ Du Huyên lại cảm thấy vô cùng khâm phục Lục Thành. Phải là nghị lực lớn đến đâu mới có thể làm tốt trách nhiệm một thư kí, ngày ngày ở bên cạnh anh chứ?