Lệ Du Huyên không nhịn được thảng thốt mà kêu lên: “Trời đất! Chuyện gì thế? Sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Giang Niệm Dương nhíu mày khó chịu. Từ nãy tới giờ cô cứ ầm ĩ cả lên, làm anh phiền muốn chết. Đống văn kiện này không làm anh mệt thì chính cô cũng sẽ làm anh mệt chết. Anh gập máy tính, để quay một bên rồi vắt chéo chân, thái độ cao lãnh nhìn cô.
“Thái độ vậy là sao? Tôi đưa cô về nhà, chăm sóc tận tình, sáng sớm ra còn dụng tâm qua đón Tiểu Lục đi học. Cô có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không?”
Đưa về? Chăm sóc? Còn cả đưa Tiểu Lục đi học? Chuyện này… đã diễn ra thế nào vậy? Sao cô mới chỉ ngủ có một giấc mà cảm giác đã bỏ lỡ chuyện của cả thế kỷ vậy nè?
Lệ Du Huyên tự trấn tĩnh mình, phải nghiêm túc nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua mới được. Hôm qua sau khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi hình như có cảm giác được bế đi đâu đó. Có lẽ nào là lúc đó Giang Niệm Dương bế cô đi sao? Vậy còn cả chuyện chăm sóc, có lẽ là thật rồi.
Thằng bé Tiểu Lục đó suốt ngày cứ gán ghép cô với Giang Niệm Dương, còn chứ nhìn mặt người ta mấy lần mà đã muốn bán rẻ cô đi rồi. Có khi là nó nhờ vả Giang Niệm Dương chăm sóc cô lắm chứ!
Ôi, đứa con trai này cũng quá “hiếu thảo” rồi đi!
Nhưng mà nghĩ cũng không nghĩ Giang Niệm Dương máu lạnh lại còn rộng lòng chăm sóc cô như thế, đúng là không ngờ được!
Nói đi cũng phải nói lại, nếu hôm qua không nhờ Giang Niệm Dương đưa về thì chính cô cũng không biết bản thân sẽ làm cách nào để về tới nhà được.
Qua chuyện lần này mới càng thấy sức khoẻ thật sự quan trọng, muốn kiếm tiền thì cũng phải đảm bảo sức khoẻ cho tốt. Số tiền chiếm được từ Chu San San kia, thôi thì cứ xem như là bù đắp cho sự vất vả hôm qua vậy. Lần sau nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.
“Cái đó… cảm ơn anh nhiều nhé!”
Giang Niệm Dương hừ lạnh một cái. Anh chăm sóc cô tận tình như vậy, cô lại nói lời cảm ơn cũng miễn cưỡng như thế, cứ cảm giác Lệ Du Huyên đối với anh cực kì ghét bỏ.
Nhưng mà nhìn thần sắc của cô bây giờ đã tốt lên rất nhiều, phấn chấn hơn hôm qua. Thật sự hôm qua nhìn thấy cô bị bệnh khiến Giang Niệm Dương cứ thấp thỏm không yên. Bây giờ nhìn thấy cô bình an quay về dáng vẻ mọi ngày anh cũng yên tâm hơn.
“Tiểu Lục có nấu cháo cho cô, ở trong bếp đấy. Thằng bé sáng nay dặn dò tôi kỹ lưỡng lắm, bảo cô ăn xong thì uống nước gừng cho ấm.”
Lệ Du Huyên gãi đầu cười hề hề. Cảm giác có con cũng không tệ đâu. Cũng may Tiểu Lục là đứa trẻ ngoan, biết chăm sóc cho cô. Đổi lại là những đứa bé không hiểu chuyện lại còn ướng bướng thì cô có mà mệt chết.
Lệ Du Huyên lao vào bếp tìm thức ăn như con hổ đói. Cả ngày hôm qua vì phát sốt hành hạ mà cô nuốt cái gì cũng cảm thấy không ngon, ngủ một giấc dậy liền đói rã cái ruột ra rồi. Vẫn là tay nghề của Tiểu Lục tốt, ăn một muỗng liền thoả mãn cả tâm hồn.
“Anh không ăn à? Tiểu Lục nấu ngon lắm đấy!”
“Tôi ăn rồi, cô ăn đi. Ăn xong thì cùng tôi tới công ty. Tiểu Lục đã nhờ tôi chăm sóc cô, tôi sẽ làm tròn lời hứa với thằng bé. Bên phó biên Hạ đã xin nghỉ phép buổi sáng giúp cô rồi, cứ từ từ không phải vội.”
Cô ghé mắt nhìn ra phòng khách, trông thấy anh vẫn miệt mài với đống hồ sơ chất cao như núi. Uầy, làm tổng tài cũng cực khổ thật đấy nhỉ! Chả lúc nào rảnh rỗi cả, ngày nào cũng một núi việc chất cao không thấy mặt! Nghĩ lại thì một người bận rộn như anh mà lại dành thời gian quý giá như thế để chăm sóc cô cả tối. Nghĩ đến đây lại không biết vì sao cảm thấy có chút vui vẻ.
Thật ra, ngoài trừ cái mặt khó ưa đó thì Giang Niệm Dương cũng rất đáng yêu đấy chứ!
Giang Niệm Dương đang làm việc thì bỗng nhớ ra chuyện quan trọng liền quay sang nói với cô: “Đúng rồi, Lệ Du Huyên! Tôi nhắc nhở cô một chút, sau này ở trong công ty cố gắng giảm tối thiểu qua lại với Vưu Tĩnh Khâm đi. Trong giới có không ít người ghen ghét cậu ta, mỗi ngày đều chỉ chờ cậu ta lộ ra chút khuyết điểm liền tế lên trang đầu. Cô tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để chính mình cũng bị cuốn vào những chuyện này.”
Tự nhiên lại nhắc nhở chuyện này, cô cũng có hơi bất ngờ. Nhưng mà lời của Giang Niệm Dương nói rất đúng. Xét về mặt nào thì cô qua lại quá nhiều với Vưu Tĩnh Khâm cũng không phải chuyện tốt đẹp cho cả hai bên. Giới giải trí loạn như thế, một chút sơ sót là tiêu tan hết cả tiền đồ.
Vưu Tĩnh Khâm là cái cây to đón gió lớn, mọi nhất cử nhất động của anh ta đều sẽ bị theo dõi chặt chẽ. Mối quan hệ bạn bè thân thiết thì chỉ có cô với anh ta hiểu rõ, người có ý xấu chắc chắn sẽ xuyên tạc thành loại chuyện cẩu huyết gì không rõ. Đến lúc đó thì không chỉ cô bị fan não tàn chỉ trích mà cả tiền đồ của Vưu Tĩnh Khâm cũng không còn yên ổn.
Dù là cách nào đi chăng nữa, vẫn phải bảo vệ thanh danh của nghệ sĩ trước cái đã. Chuyện trong sạch giữa hai người là như thế nào, người khác căn bản sẽ không tin, cũng không muốn quan tâm. Lệ Du Huyên làm nhà báo cũng được mấy năm, đối với những chuyện “bất ngờ” thế này đã thấy qua nhiều. Cô càng không hy vọng chỉ vì chút sơ suất mà kéo cả Vưu Tĩnh Khâm xuống bùn.
“Được, tôi biết rồi! Lần sau sẽ chú ý một chút. Anh yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để có chuyện bất lợi gì xảy ra đâu.”
Giang Niệm Dương gật đầu tỏ ý hài lòng. Thực ra anh nhắc nhở cô cũng là có dụng ý riêng. Một mặt chính là hy vọng cô sẽ không xui xẻo dính phải những thị phi không đáng, mà mặt khác chính là mong cô với Vưu Tĩnh Khâm sẽ không qua lại, hạn chế được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Cứ nhớ về chuyện cô và Vưu Tĩnh Khâm thân thiết là Giang Niệm Dương lại không nhịn được tức sôi cả máu.
Ai biết được cái tên Vưu Tĩnh Khâm đó có ý định đào góc tường nhà anh hay không, cứ phải giữ cho chặt thì mới yên tâm được!