Giang Niệm Dương đưa tay xoa thái dương. Những lời cô nói anh sao có thể không hiểu, chỉ có điều chấp nhận được nó lại quá khó khăn. Giang Niệm Dương từng muốn buông bỏ, nhưng anh lại không dám. Phần vì trách nhiệm, phần vì đó là thứ bấy lâu nay anh vẫn luôn làm. Giang Niệm Dương hoang mang không biết nếu mình buông bỏ, mình sẽ phải làm gì.
“Vậy cô nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Những năm này tôi cố gắng nhiều như vậy để được cái gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ để thoả mãn nguyện vọng cho người khác, đến chính bản thân tôi muốn gì tôi cũng không biết.”
Gánh nặng trên vai Giang Niệm Dương, chưa có phút nào là vơi đi. Thực lòng, chính anh cũng thấy nghi ngờ về cuộc sống của mình.
Lệ Du Huyên thở dài, giờ phút này anh đã hoàn toàn phơi bày trái tim yếu mềm của mình. Mà cô lại không cách nào có thể khiến trái tim anh bình tĩnh trở lại. Có rất nhiều chuyện phải tự chính bản thân mình đối mặt.
Cô với tay ôm lấy anh, cho anh một sự ấm áp là điều duy nhất mà Lệ Du Huyên có thể làm lúc này.
Giang Niệm Dương cũng có chút bất ngờ nhưng sau đó lại để yên cho cô ôm lấy. Con người ta mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ là lớn đến mức nào thì đến một lúc nào đó cũng sẽ cảm thấy kiệt sức.
Trên đoạn đường này, Giang Niệm Dương đã dốc hết mọi thứ để chạy, có lẽ đã sớm chạm đến cực hạn của bản thân từ lâu. Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực, hay nói cách khác, vẫn luôn cố gắng cầm cự để bản thân không ngã xuống.
Lệ Du Huyên vỗ về trên lưng anh, chỉ có thể động viên anh một câu: “Đừng gục ngã, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Có đôi lúc an ủi thực sự không có tác dụng, nhưng thứ khiến con người ta cảm thấy ấm áp chính là một sự quan tâm. Giang Niệm Dương từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương. Vì vậy, một khi anh yêu thương ai đó, lại không muốn người đó mất đi hay rời xa mình. Càng như thế mà càng trở nên cực đoan.
Lệ Du Huyên hiểu, tính tinh của Giang Niệm Dương vốn không xấu, cũng không khó ưa. Anh chỉ là không biết cách để thể hiện yêu thương với ai đó, càng muốn thể hiện lại càng khiến người khác hiểu lầm.
Những người như thế, đáng thương hơn là đáng trách.
Cứ im lặng tụa vào nhau như thế, trái tim Giang Niệm Dương bình tĩnh lại lúc nào không hay. Mệt mỏi trước nhiều chuyện khiến anh thiếp đi trong vòng tay cô lúc nào không hay.
Lệ Du Huyên nhìn thấy anh đã ngủ, không nỡ gọi dậy nhưng cũng không biết nên làm thế nào. Cô mở điện thoại, bấm số gọi cho Lục Thành.
“Lệ tiểu thư, sao thế?”
“Lục Thành, cái đó… anh Giang của anh uống say ở Hội sở Lạc Niên, bây giờ anh ấy đã ngủ mất rồi tôi lại không biết phải làm sao.”
“Được, Lệ tiểu thư cô giúp tôi chăm sóc tiên sinh một lát, tôi lập tức qua ngay.”
Sau khi ngắt máy, Lệ Du Huyên vẫn giữ nguyên tư thế, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ làm anh tỉnh giấc.
Thật ra, Giang Niệm Dương cũng đáng yêu đấy chứ!
Tầm nửa tiếng sau, Lục Thành đến đón Giang Niệm Dương về. Lúc tiễn người ra đến xe, Lục Thành lại quay đầu cảm ơn cô.
“Lệ tiểu thư, thật sự cảm ơn cô đã chăm sóc tiên sinh. Cô cũng biết đấy, anh ấy rất cứng đầu. Tôi làm việc bên cạnh, cũng thấy lo thay cho anh ấy.”
Lục Thành ở bên cạnh Giang Niệm Dương, tuy miệng mồm cứ luôn trách anh là đại ác ma bá đạo, lãnh khốc vô tình. Thế nhưng cậu ta cũng chứng kiến những vất vả mà anh phải gánh vác bao nhiêu năm nay, cậu ta cũng hiểu được Giang Niệm Dương là bị áp lực ép quá nên mới trở thành như thế.
“Lệ tiểu thư, có những lời tôi không biết có nên nói hay không?”
Lệ Du Huyên ngơ ngác, đáp: “Thư kí Lục, anh có lời gì thì cứ thẳng thắn nói ra.”
“Lệ tiểu thư, cô đừng thấy tiên sinh ác mồm ác miệng, thật ra anh ấy rất quan tâm cô. Mấy lần cô gặp chuyện, anh ấy đều lo đến xanh cả mặt. Tôi làm việc bên cạnh anh ấy lâu như thế, cũng chưa từng thấy qua người nào lại có thế khiến cho anh ấy quan tâm nhiều như thế.”
Những lời này, Giang Niệm Dương sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng Lục Thành, cậu ta cảm thấy thương cho anh. Những chuyện anh âm thầm làm, cũng nên để cho Lệ Du Huyên biết. Có thể những điều này không có tác dụng gì quá lớn nhưng chí ít sẽ thay đổi được rất nhiều trong suy nghĩ của cô về anh.
Lệ Du Huyên cười, trên vẻ mặt không che được niềm hạnh phúc.
“Cảm ơn Thư kí Lục đã nói cho tôi biết.”
Lục Thành cúi đầu chào tạm biệt cô rồi lên xe chạy về. Cậu ta ngoảnh lại nhìn Giang Niệm Dương đang say giấc, khẽ mỉm cười: “Người ta cũng đối với anh rất có tình ý. Thực ra anh cũng rất hạnh phúc mà.”
Tình cảm của hai người là đã có, chỉ là chưa đủ lớn để có thể nhận ra. Nhưng Lục Thành nhìn biểu hiện đó, cậu ta cũng biết được. Sớm muộn thôi, chỉ cần trải qua thêm chút trắc trở, tình cảm đủ lớn hai người sẽ về bên nhau mà thôi.
Tối hôm đó quay về, Lệ Du Huyên đã trằn trọc cả đêm không ngủ. Lời Lục Thành nói cứ vang vang bên tai cô. Vốn dĩ Lệ Du Huyên nghĩ rằng bản thân đối với Giang Niệm Dương không có chút tình cảm nào.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe những lời đó, trái tim cô cứ dao động không thôi. Và trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ, nếu như cô yêu anh thì làm sao?
Lệ Du Huyên là một người phụ nữ quật cường, mấy năm nay cô quen với việc tự mình làm tất cả mọi chuyện, gánh vác hết tất cả mọi thứ. Từ lúc sinh Tiểu Lục, Lệ Du Huyên phải từ bỏ cuộc sống nhàn hạ mà lăn lộn khắp nơi kiếm sống. Cô vừa làm đủ mọi công việc, còn phải tự mình chăm sóc con trai, thật sự rất khó khăn. Những năm tháng ấy bên cạnh không có lấy một người bầu bạn.
Nhớ những lúc Tiểu Lục đau ốm, Lệ Du Huyên ôm lấy con trai mà cảm thấy tủi hờn trong lòng. Đều là phụ nữ, người khác lại được người đàn ông của mình chăm sóc, bảo vệ. Còn cô? Phải tự mình chạy vạy khắp nơi, tự mình lo cho con, vất vả không sao kể hết.
Có lúc Lệ Du Huyên đã nghĩ đến chuyện giải thoát cho chính mình. Nhưng nghĩ tới Tiểu Lục còn nhỏ, nó lại vô tội, cô lại không nỡ. Cứ như thế Lệ Du Huyên gắng gượng từng ngày một. Từ một cô gái mềm yếu không biét chút gì trở thành một người mẹ, một người phụ nữ mạnh mẽ sẵn sàng đương đầu với tất thảy mọi khó khăn.
Nhiều năm như vậy, cũng đã không còn mong muốn một ai đó bảo vệ nữa. Bởi lẽ chính cô cũng đã có khả năng tự chăm sóc mình, tự bảo vệ con trai. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, giúp cô giải quyết vấn đề hết lần này đến lần khác.
Giang Niệm Dương từng chút bước vào trong cái thế giới nhỏ của cô, từng chút chiếm lấy những vị trí quan trọng.Mà thực ra, Lệ Du Huyên không hề nhận ra, bản thân cô từ lúc nào đối với anh đã có chút dựa dẫm. Cô đối với những quan tâm này của anh lại không có chút bài xích nào, ngược lại rất vô tư mà chấp nhận.
Có chăng tình cảm trong cô cũng có, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Du Huyên đến toà soạn làm việc, nhìn thấy anh đợi cô sẵn ở bên ngoài. Chuyện tối qua xảy ra, đến bây giờ cô cũng không biết phải đối diện thế nào với anh. Người có thể diện lớn như anh, nếu nhớ ra hôm qua ở trước mặt cô tỏ ra yếu mềm như vậy liệu có phải sẽ thẹn quá hoá giận, giết người diệt khẩu hay không?
Lệ Du Huyên vốn định xem như không thấy mà lướt qua, nào ngờ Giang Niệm Dương đã nhanh hơn một bước, chặn cô lại.
“À… anh Giang, chào buổi sáng nhé!”
Giang Niệm Dương không nói câu nào cứ thế kéo cô vào trong xe. Chết rồi, không phải thật sự là thẹn quá hoá giận đấy chứ? Cô cũng là bất đắc dĩ mới nghe được chuyện không nên nghe mà!
Bầu không khí đáng sợ nhất chính là bầu không khí im lặng. Giang Niệm Dương kéo cô vào xe rồi cứ im lặng như thế, cũng không biết là anh đang nghĩ gì.
Nhìn thần sắc đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, xem ra tối qua ngủ rất ngon. Còn cô thì không ngủ ngon chút nào, cứ mãi nhớ về chuyện của Lục Thành nói.
“Lệ Du Huyên.”
Đột nhiên anh cất tiếng làm cô giật cả mình. Lệ Du Huyên quay sang, gãi đầu đáp: “À… ờ… sao thế?”
Giang Niệm Dương ho khan vài tiếng để lấy bình tĩnh, sau đó lại là cái dáng vẻ lạnh lùng đó đáp lời cô: “Chuyện hôm qua, cảm ơn cô nhiều.”
Hoá ra là cảm ơn, làm cô sợ chết khiếp.
“Không sao, nhìn thấy anh có thể trở lại trạng thái bình thường thế này tôi vui lắm.”
Giang Niệm Dương đột nhiên có chút âm trầm, anh xoa xoa hai tay vào nhau rồi không biết vì lí do gì lại muốn kể hết với cô những khó khăn của mình.
“Mẹ tôi mất lúc tôi bốn tuổi. Khi ấy, bố tôi vẫn còn ở đỉnh cao của sự nghiệp. Ông ấy là người không quan tâm đến gia đình. Nhưng sau cái chết của mẹ tôi, ông ấy đã khủng hoảng rất nhiều.”
Từ sau cái chết của mẹ Giang Niệm Dương, Giang Chính Huy cảm thấy bản thân có lỗi khi không quan tâm đến vợ mình nhiều hơn. Có thể là bù đắp, cũng có thể là do ám ảnh mà ông lại đặt hết gánh nặng lên trên vai đứa con trai còn chưa đầy năm tuổi.
Ông muốn Giang Niệm Dương trở thành một người hoàn hảo, hoàn hảo đến không tì vết. Mỗi bước đi đều có sự giám sát của ông, mỗi việc làm đều phải có sự cho phép. Giang Niệm Dương từ khi còn rất nhỏ đã mất đi tự do mà một đứa trẻ nên có.
Lúc đầu anh còn ngang bướng muốn chống đối lại, nhưng càng về sau lại càng bất lực, cuối cùng chỉ còn cách chấp nhận.
Giang Niệm Dương vốn nghĩ chỉ cần anh trở nên thật ưu tú, Giang Chính Huy có thể yêu thương anh thật nhiều. Nhưng bi kịch nhất chính là khi anh lên mười hai tuổi.
Những tưởng cố gắng sẽ đổi lấy tình yêu thương của bố, nào ngờ ngay lúc này Trần Mộng Lan lại xuất hiện. Thần trí của Giang Chính Huy đều bị bà ta câu đi mất. Một thời gian sau nữa, Trần Mộng Lan chính thức trở thành bà Giang - mẹ kế của Giang Niệm Dương.
Mẹ kế con chồng, ngày tháng của anh cũng chẳng sung sướng gì. Giang Niệm Dương phát hiện, cố gắng của anh đều có thể chỉ vì một câu nói của bà ta mà hoàn toàn bị phủ nhận.
Cuối cùng, tuyệ vọng khiến Giang Niệm Dương không còn tha thiết mong chờ gì nữa. Anh bỏ sang nước ngoài du học mấy năm. Mà trong mấy năm này, có lẽ ông Giang nhìn thấy được sự đau khổ của cháu mình. Cho đến khi anh quay về nước, ông đã tận tay giao lại sự nghiệp mấy đời của Giang Thị vào trong tay anh, đây có thể xem là bù đắp mà ông ấy dành cho tuổi thơ đã mất của anh.
Nhưng Giang Niệm Dương không cảm thấy có chút vui vẻ gì. Anh cứ thế, cứ cho rằng đây là trách nhiệm mà mình phải gánh vác.
Giang Niệm Dương cứ thế, lần nữa đánh mất tự do của bản thân vào trong sự nghiệp của gia tộc.
Một cuộc đời tưởng như rất hạnh phúc nhưng thực chất lại toàn những đau thương. Giang Niệm Dương đã lớn lên như thế.
Lệ Du Huyên nghe anh kể, mà cũng cảm thấy xót xa. Một đứa trẻ chỉ mới ngần ấy tuổi đã phải đảm đương quá nhiều như vậy. Anh rốt cuộc phải mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ?
“Tại sao anh lại kể những chuyện này cho tôi nghe?”
Cô thắc mắc bởi vì rõ ràng anh không có nghĩa vụ phải kể hết quá khứ cho cô nghe, dù sao anh với cô cũng chỉ là quan hệ trên hợp đồng, không nhất thiết phải phơi bày hết những gì của bản thân cho đối phương biết.
Giang Niệm Dương nghiêng đầu suy nghĩ. Chính anh cũng không biết vì sao lại đem những chuyện bấy lâu cất giấu kĩ trong lòng để kể cho cô nghe. Muốn tìm một sự đồng cảm hay thương hại sao? Nhưng trước nay anh vốn không cần những thứ đó.
Nếu vậy, vì cái gì lại muốn kể cho cô nghe?
“Tôi không biết, chỉ là cảm thấy muốn tìm một ai đó để trút nỗi buồn thôi. Chuyện tôi kể, cô cứ nghe bên này lọt bên kia, đừng để trong lòng.”
Ánh mắt của Giang Niệm Dương ngày hôm ấy, là ánh mắt mà Lệ Du Huyên không thể nào quên được. Vừa có chút bi ai, đáng thương, lại vừa có sự quật cường của người bước ra từ trong nghịch cảnh.
Lệ Du Huyên vỗ vào vai anh một cái như động viên, rồi cười nói: “Không sao, không phải bây giờ anh đã rất hạnh phúc rồi đó sao. Anh có Tiểu Kiệt, thằng bé rất hiểu chuyện. Đúng rồi, anh còn có tôi nữa này. Mặc dù tôi chỉ là bạn gái trên hợp đồng của anh nhưng tôi rất có trách nhiệm, nhất định sẽ diễn thật tròn vai của mình, vậy nên anh có việc cứ đến tìm tôi này.”
Lời an ủi của cô khiến Giang Niệm Dương rất hạnh phúc. Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Rất lâu rồi không cười vui vẻ như thế. Mà Lệ Du Huyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ này của anh. Nụ cười đẹp như thế, không nên bị những nỗi buồn vây kín.
“Lệ Du Huyên, nếu lúc đầu không có những mâu thuẫn kia, có lẽ tôi và cô sẽ trở thành một đôi bạn tốt đấy.”
Lúc ban đầu, anh vẫn nghĩ cô là một người phụ nữ đanh đá, thích chống đối. Nhưng càng tìm hiểu Giang Niệm Dương càng phát hiện, thực ra con người Lệ Du Huyên rất tốt. Cô có trách nhiệm, thông minh can đảm, lại rất biết gánh vác. Là một người phụ nữ vừa có nhan sắc lại vừa có trí thông minh. Có thể là vì hoàn cảnh mới khiến tính tình cô trở nên gai góc như thế.
Phàm là những con người càng yếu đuối càng muốn tạo cho mình một vẻ ngoài kiên cường để người khác không dám động vào. Nhưng dù có mạnh mẽ, Lệ Du Huyên cũng chỉ là một người phụ nữ.
Không biết vì sao, Giang Niệm Dương lại hy vọng sẽ có thể dùng chút sức lực của mình để bảo bọc cô, khiến cô không còn phải gồng mình lên gánh vác mọi thứ như thế nữa.