Lệ Du Huyên bối rối không biết nên trả lời thế nào. Cô thật sự không ngờ ông Giang chỉ nhìn một cái là đã biết rõ. Theo như hợp đồng, cô phải diễn cho thật giống, dù có bị lộ ra cũng phải tìm mọi cách để lấp liếm, không được để lộ ra.
Nhưng nhìn vào ánh mắt trìu mến đó của ông Giang, Lệ Du Huyên lại không cách nào có thể dựng nên một lời nói dối nào để lừa gạt ông.
Cuối cùng, cô vẫn là cúi đầu thừa nhận việc bản thân là giả.
“Ông, Giang Niệm Dương cũng không phải muốn lừa ông. Anh ấy chỉ là muốn khiến cho ông được vui vẻ và an tâm về anh ấy mà thôi.”
Ông Giang im lặng nhìn cô, sự yêu thương vẫn không có chút gì thay đổi.
“Ta biết chứ. Đứa trẻ đó lúc nào cũng thế, trước nay nó vẫn luôn muốn làm vui lòng ta bằng mọi cách, cho dù đó là chuyện mà nó không thật sự thích làm. Kể cả việc thừa kế Giang Thị, cũng là vì nghe theo ý ta nên nó mới làm.”
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống gia giáo của tầng lớp thượng lưu như Giang Niệm Dương, áp lực mà anh phải gánh đã rất lớn kể từ khi còn nhỏ xíu. Nhớ về những ngày tháng đó, trong khi những đứa trẻ khác có thể chạy nhảy tự do vui chơi bên ngoài, anh đã phải ngồi trong thư phòng học tập đủ mọi thứ giáo trình.
Từ nhỏ đã được dạy phải đặt lợi ích của gia tộc lên trên, Giang Niệm Dương có lẽ sống đến từng tuổi này cũng chưa biết rốt cuộc bản thân thích cái gì. Anh trước giờ dù là cuộc sống hay học tập cũng chỉ đều là vì một mục đích duy nhất, một mục tiêu không bao giờ thay đổi chính là gánh vác Giang gia.
Thật ra có lúc Lệ Du Huyên nghĩ, nếu sinh ra ở trong một gia đình bình thường thì có lẽ tính cách của Giang Niệm Dương sẽ khác, cũng không đến mức khó khăn như thế.
“Tiểu Huyên, từ đầu hai đứa bước vào cùng nhau ông đã biết con không phải bạn gái của Dương Nhi. Hai đứa không giống các cặp đôi yêu nhau, giữa con và nó vẫn còn khoảng cách lắm.”
Lệ Du Huyên gãi gãi đầu khó xử. Hoá ra là thế. Thật ra cho dù có cố gắng diễn đến đâu, cũng không thể nào giống thật được. Tình cảm của hai người là phải tự nhiên mà đến, ràng buộc lại vì một bản hợp đồng thì sẽ không tự nhiên.
“Ông, ông không giận con sao ạ?”
Ông Giang nghe cô nói thì bật cười.
“Ông có gì phải giận con? Hai đứa là muốn khiến cho ông vui thôi đúng không? Được rồi, đứa trẻ ngoan, con là cô gái tốt, ông thật sự mong con có thể trở thành cháu dâu của ông. Nếu mà không được, chỉ có thể trách Dương Nhi không đủ tốt, không giữ được con.”
Lệ Du Huyên nghe ông Giang nói, trong lòng cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn. Cô cũng từng có người nhà bị bệnh nặng, cảm giác sợ một ngày mở mắt dậy liền mất đi một người thân rất khó chịu. Chỉ vài giờ ngắn ngủi thôi nhưng ông Giang lại cho cô cảm giác rất ấm áp, tựa như là người thân trong nhà.
Chỉ đáng tiếc tạo hoá trêu ngươi, người tốt thì lại mệnh khổ như vậy. Lệ Du Huyên nắm chặt tay ông Giang. Lần này gặp mặt cũng không biết lần sau nữa phải đợi đến bao giờ, hoặc có lẽ đã là lần cuối cùng.
Gượm một lát, ông lại vỗ vào tay cô vài cái rồi cười.
“Nhưng mà ta thấy Dương Nhi nó là thật lòng quan tâm con. Con cũng rất quan tâm nó. Nếu sau này hai đứa thật sự có thể đến được vói nhau, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Lệ Du Huyên cười cười, cái tên Giang Niệm Dương đó có chỗ nào gọi là quan tâm cô đâu chứ?
“Ông à, chắc là ông nhìn lầm rồi. Anh ta đối với con rất xấu tính, lúc nào cũng bắt nạt con.”
Ông Giang nghe cô nói liền bật cười: “Người trẻ tuổi, con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu thực sự đâu. Lão già ta sống đến từng tuổi này, ta có thể gạt con không? Dương Nhi nó thật sự là quan tâm con rất nhiều.”
Nghĩ lại thì cũng có chỗ đúng. Anh năm lần bảy lượt muốn làm khó cô đủ chỗ, nhưng đến khi cô gặp chuyện thì người đầu tiên đứng ra giúp đỡ không phải ai khác mà chính là Giang Niệm Dương anh. Miệng mồm thì khó nghe thật nhưng anh trước nay đối với cô chưa có lần nào là thật sự muốn dồn vào đường cùng.
Lẽ nào thật sự giống như ông Giang nói, anh là đang quan tâm cô sao?
Mãi suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bị tiếng ho của ông làm cho giật mình. Ông Giang đột nhiên lên cơn ho dữ dội, lẽ nào là bệnh tình lại tái phát.
Lệ Du Huyên hoảng hốt gọi lớn tên Giang Niệm Dương. Giang Niệm Dương xô cửa chạy vào, hốt hoảng sai người đi gọi bác sĩ đến. Cũng may bác sĩ luôn túc trực ở Giang gia, rất nhanh đã chạy sang phòng giúp ông tiêm một liều an thần để trở lại trạng thái bình thường.
Một khắc đó, Lệ Du Huyên nhìn thấy nét mặt Giang Niệm Dương rất nghiêm trọng. Có lẽ anh cũng giống cô của năm đó, cảm giác rất sợ hãi phải mất đi một người mà mình yêu thương.
Bác sĩ sau khi nhìn thấy ông Giang đã bình thường trở lại liền bảo mọi người rời đi để ông được nghỉ ngơi.
Lúc ra ngoài, Giang Niệm Dương kéo bác sĩ lại để hỏi riêng về tình hình của ông. Nhưng chỉ thấy bác sĩ lắc đầu, bất lực đáp: “Tình hình của ông Giang đã chuyển biến quá nhanh, sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi rồi. Giang thiếu, hy vọng anh chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Giang Niệm Dương như sụp đổ trong phút chốc, cả người bất lực tựa vào tường. Lệ Du Huyên không biết nên làm thế nào, giờ đây anh cần nhất có lẽ là một chỗ có thể dựa vào để an ủi.
Lệ Du Huyên kéo lấy Giang Niệm Dương, đem anh ôm trọn vào lòng, cố gắng vỗ về anh. Cảm giác được một cái ôm ấm áp chưa từng có, thật sự khiến trái tim có sắt đã cũng phải tan chảy. Ngay lúc này đây, Giang Niệm Dương đã gỡ xuống lớp vỏ ngoài kiêu ngạo, mạnh mẽ của mình, cứ ôm lấy cô không rời.