Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi đón Tiểu Lục xuất viện, Lệ Du Huyên phải ghé qua công ty một chuyến để lấy một vài món đồ. Lúc cô rời đi thì một chiếc xe màu đen quen mắt đã đợi sẵn ở ngoài cửa. Lệ Du Huyên vừa nhìn đã biết là xe của anh, nhưng cô cũng không quan tâm mấy.
Cô vừa định lướt qua thì kính xe hạ xuống, Giang Niệm Dương gọi cô: “Lệ Du Huyên, lên xe đi. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Cái con người này thường ngày hiếm khi nói chuyện với cô mà vẻ mặt nghiêm túc như vậy, hẳn phải là một chuyện gì đó rất quan trọng để khiến anh như vậy.
Lệ Du Huyên cũng không chống đối gì anh, mở cửa leo lên xe.
“Chuyện gì thế?”
Giang Niệm Dương cũng không vòng vò nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhờ cô, giả làm người yêu của tôi trong vòng ba tháng.”
Lệ Du Huyên theo phản ứng bình thường gật đầu “ồ” một cái. Ngay sau đó, cô liền cảm thấy có gì đó sai sai ở đây. Anh vừa nói cái gì cơ? Giả làm bạn gái? Thật đấy à? Là não anh có vấn đề hay do cô bị lãng tai vậy? Cái gì gọi là giả làm bạn gái?
Bảo cô nấu cho anh ăn thì cũng tạm chấp nhận được, giờ lại bảo giả làm bạn gái! Trời ạ! Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc và danh dự cả đời đó, sao có thể qua loa như vậy được chứ!
Nhìn biểu cảm sửng sốt đó của cô, anh không nghĩ cũng đoán được là không đồng ý rồi. Nhưng Giang Niệm Dương cũng có lí do nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Anh đương nhiên sẽ không để cô phải chịu thiệt trong mối quan hệ hợp tác này.
“Chỉ là hợp tác diễn một vở thôi, cô không cần phải quá lo lắng. Cô cứ xem như là tôi thuê cô diễn một vai đi, tiền phí tôi sẽ trả gấp ba lương tháng của cô. Cô chỉ cần diễn cùng tôi những khi có việc cần, ngoài ra lúc không cân diễn thì có thể tự do làm gì tuỳ thích. Cuộc sống riêng tư của cô tôi sẽ không xen vào, cũng sẽ không đặt ra bất kì yêu cầu nào quá đáng.”
Nghe những điều khoản mà anh nói thì vai diễn này cũng không phải không có lợi đối với cô. Nhưng khiến Lệ Du Huyên không hiểu đó chính là, tại sso anh phải tìm một người diễn vai bạn gái này? Ngoài kia có biết bao nhiêu người xếp hàng mong muốn ở bên anh, tuỳ tiện cũng có thể chọn được, sao nhất định là cô.
Mặc dù cô cần tiền thật, lợi nhuận anh đưa ra cũng rất cao. Thế nhưng cô không phải loại vì tiền mà tuỳ tiện bán thân mình. Diễn vai bạn gái, nói thì dễ chứ ai biết là phải làm đến mức nào. Nhỡ đâu để lộ ra bên ngoài thì không phải cô sẽ mang tiếng ôm chân đại gia để được bao nuôi cả đời này hay sao. Chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi.
Lại nói, quyền lợi anh đưa ra hoàn toàn có lợi cho cô, anh thì không có hì cả ngoài một mối quan hệ giả vờ. Vì sao lại hao tâm tổn sức cho một mối quan hệ chẳng có chút thật nào như vậy chứ?
“Giang tiên sinh, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Cô hỏi đi.” . Đam Mỹ H Văn
“Tại sao anh lại chọn tôi? Và tại sao anh phải tốn công sức tiền bạc vào một mối quan hệ giả vô nghĩa như vậy? Nó rõ ràng không có lợi gì cho anh cả.”
Giang Niệm Dương trầm ngâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô. Người phụ nữ này bình thường đều luôn là cái dáng vẻ không mấy nghiêm túc, nhưng khi đụng chuyện ảnh hưởng đến lợi ích dài lâu thì lại rất có đầu óc. Phân tích kí lưỡng như vậy, anh tìm cô diễn vở kịch này quả nhiên không uổng.
Giang Niệm Dương tựa lưng vào ghế, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, trầm giọng đáp lại cô.
“Hơn một năm trước, ông của tôi tức gia chủ hiện tại của Giang gia bị chẩn đoán mắc chứng khối u não. Là khối u ác tính, lại nằm ở vị trí hiểm nên không cách nào chữa được. Mấy năm này vẫn luôn nằm trong viện, dùng thuốc kéo dài sự sống. Nguyện vọng duy nhất của ông là nhìn thấy tôi có một người vợ, hay ít nhất là bạn gái cũng được. Mấy hôm trước, bác sĩ đã chẩn đoán khối u có chiều hướng phát triển xấu đi, không biết được có thể cầm cự được bao lâu nữa…”
Lời nói đến đây liền bỏ ngõ, Lệ Du Huyên chỉ nghe tiếng thở dài của Giang Niệm Dương.
Hoá ra cũng đều có lí do cả. Giang Niệm Dương thường ngày vẫn là cái vẻ lạnh nhạt thờ ơ đó, không ngờ cũng là một người con, một đứa cháu hiếu thảo.
Cô cũng rất đồng cảm với anh, nhưng thật sự mà nói, đồng ý ngay chỉ vì lí do này thì cũng quá không suy xét rồi. Một khi quyết định đồng ý, là sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới đời sống của cô, rồi còn phát sinh thêm những chuyện gì là không thể biết trước được.
Lại nói, cô không phải một tiểu thư danh gia vọng tộc thì thôi đi, đằng này còn mang theo một đứa con trai không có cha. Giang gia là gia tộc danh giá thế nào, bọn họ mà biết được thì có thể chấp nhận được cô hay không? Một người đầy những khiếm khuyết như cô, làm sao có thể ung dung mà đứng bên Giang Niệm Dương được đây?
“Anh Giang, không phải tôi vô tình thấy nguy không giúp đỡ. Nhưng anh cũng biết mà, tôi có một đứa con trai nhưng lại không có chồng. Tuy anh có thể chấp nhận được thì gia đình anh, bọn họ có thể nào chấp nhận được hay không? Đến lúc đó, kế hoạch có tốt cũng sẽ bị sụp đổ chỉ vì lí do cá nhân của riêng tôi.”
Giang Niệm Dương hiểu được những gì cô đang nghĩ. Anh biết chứ, một người phụ nữ mang theo một đứa con trai mà bên cạnh lại không có chồng sẽ chịu những dư luận thế nào. Đời là cay nghiệt, người ngoài chỉ biết xét đoán sự việc từ bên ngoài, nào có thèm tìm hiểu tính chất bên trong thế nào.
Anh biết, cô cũng có những áp lực của riêng mình. Cô cũng có quá khứ không thể kể, không muốn nhớ. Đi đến ngày hôm nay, đã là rất mạnh mẽ rồi. Cô tự ti về điều đó, anh hiểu. Một người phụ nữ không quyền thế như cô, muốn sinh tồn giữa cái thế giới tàn nhẫn này thật sự không dễ dàng gì.
Giang Niệm Dương rướn người về phía trước, nắm lấy bàn tay cô như muốn an ủi cho những ý niệm đang giày vò cô những năm tháng qua.
“Đã là người ai cũng có khuyết điểm. Cô không cần phải lo ngại về điều đó. Bởi lẽ chính tôi cũng không phải một người hoàn hảo. Cô có con nhưng không có chồng, tôi cũng có con, vừa hay lại không có vợ. Cô nói xem chúng ta có phải rất hợp hay không?”
Lệ Du Huyên không khỏi ngạc nhiên. Giang Niệm Dương mà mọi người tôn sùng đó vậy mà lại có một đứa con, lại không ai biết về sự tồn tại này. Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?