“Lệ Du Huyên, chúng ta, kết hôn thật đi!”
Câu nói của anh đến bất ngờ, không lường trước được khiến Lệ Du Huyên bàng hoàng ngơ ngác.
Đứng giữa khu vườn, ánh chiều tà len lỏi qua khe lá, hương hoa thoang thoảng nơi đầu mùi, người đàn ông đứng trước mặt là đang cầu hôn cô sao? Bất ngờ như vậy…
Nhìn thấy cô ngơ ngác, anh nắm chặt lấy tay cô, nói lại một lần nữa: “Lệ Du Huyên, chúng ta kết hôn thật đi! Tôi yêu em.”
Cảm xúc lúc nhận được lời tỏ tình này là gì, Lệ Du Huyên cũng không rõ. Cô chỉ biết khi nghe những lời này từ trong miệng anh, lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giống như một thứ gì đó mất đi lại được bù đắp trở lại. Rõ ràng ban nãy còn có rất nhiều dũng khí, nghe xong câu này liền không còn biết đối mặt thế nào, đến một cái chạm mắt cũng khiến cô đỏ cả mặt.
Lệ Du Huyên lúng túng, không từ chối cũng không vội đồng ý.
“Cái đó… anh suy nghĩ cho kỹ nhé! Tôi không đẹp, cũng không có gia thế hiển hách, tôi còn có một đứa con trai, tôi còn…”
Lệ Du Huyên còn chưa nói hết câu thì Giang Niệm Dương đã giang rộng tay ôm chầm lấy cô. Khi Lệ Du Huyên nói ra những lời này, bả vai không ngừng run lên, nụ cười cũng rất gượng gạo, dáng vẻ hình như có chút e dè. Là sợ sau này anh sẽ hối hận, sẽ cảm thấy quyết định hôm nay là không đáng sao? Hay là sợ bản thân quá bình thường, không đủ ưu tú?
Giang Niệm Dương trước nay vẫn tự hỏi bản thân sau này sẽ yêu cô gái thế nào? Là một người có học thức uyên bác thâm sâu? Hay một người nhan sắc khuynh thành? Hay một tiểu thư danh giá tri thư đạt lễ?
Bây giờ anh biết rồi, những tiêu chuẩn đó đều không có ý nghĩa. Khi duyên phận đến trước mắt, những tiêu chuẩn ấy không còn quan trọng nữa. Người trước mắt cho dù có bao nhiêu tính xấu thì cũng đều là người tốt đẹp nhất trên đời.
Tương lai thế nào anh không biết trước, cũng không dám nói, anh chỉ biết hiện tại cô gái trước mắt, cô gái mà anh đang nắm lấy tay là người tốt nhất trên thế gian. Sau này, có lẽ anh sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn. Nhưng sẽ không có ai có thể tốt được như cô gái này.
Vậy nên, Giang Niệm Dương không muốn đợi nữa. Anh không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào nữa.
Giang Niệm Dương dụi đầu bên vai Lệ Du Huyên, giống như đang làm nũng. Lệ Du Huyên cười khì, đưa tay xoa nhẹ lưng anh, tưởng rằng anh đang buồn vì cuộc trò chuyện ban nãy.
Đột nhiên, thanh âm trầm khàn vang lên bên tai cô: “Em không cần giấu tôi nữa, tôi biết cả rồi. Tiểu Lục, là con trai tôi. Lệ Du Huyên, em còn định trốn tôi đến bao giờ? Ở trong vòng tay tôi đi, tôi không muốn mất em nữa. Lệ Du Huyên, em vất vả rồi!”
Bao nhiêu năm nay một mình nuôi con, chịu rất nhiều uỷ khuất, Lệ Du Huyên cũng chưa một lần cảm thấy oán trách. Cô cho rằng đó là duyên số, là định mệnh an bài, vậy nên cô sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nhưng cô không biết vì sao, đến lúc anh ở bên tai cô nói một câu “em vất vả rồi!”, ôm lấy cô vào lòng lại khiến cô đột nhiên yếu mềm đến vậy. Rào chắn mạnh mẽ mà bản thân dựng lên, không cần tốn sức liền bị anh hoàn toàn phá vỡ.
Vì một câu nói đó mà uỷ khuất bao nhiêu năm dồn nén lại vỡ oà trong một khoảnh khắc. Lệ Du Huyên bấu lấy áo anh, nước mắt chảy dài trên gò má. Tiếng khóc kiềm nén bao năm, cuối cùng cũng giải toả ra rồi.
Duyên phận chính là một thứ kì diệu, để cho cả hai gặp gỡ một cách mơ hồ, sau đó lại chạy một vòng lớn đến thế cuối cùng vẫn là chạy về bên nhau rồi.
Vất vả lâu như thế, chi mong tương lai sẽ có thể đối xử tốt một chút với họ.
Khóc một trận đã đời, Lệ Du Huyên cũng xem như trút hết ra được nỗi lòng bấy lâu nay cố đè nén.
Lệ Du Huyên ngồi tựa đầu vào vai Giang Niệm Dương, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt cảm nhận hơi thở của chiều tà.
“Anh biết từ lúc nào?”
“Cũng mới đây thôi. Nếu tôi thật sự không nhận ra, có lẽ em sẽ lại giấu tôi đến hết đời, một ngày nào đó lại thần không hay quỷ không biết dẫn theo Tiểu Lục chạy đến một nơi thật xa, rời xa tôi cũng nên.”
Giang Niệm Dương chính là sợ, sợ cô sẽ chạy đi mất. Đi một vòng lớn, trải qua bao thăng trầm mới đến được ngày hôm nay. Ông trời thật ra cũng không bạc đãi anh lắm, thế giới nhiều người như vậy vẫn để anh gặp lại được cô rồi.
Nếu đến định mệnh cũng đã muốn tác hợp vậy thì anh hà cớ gì phải chối từ.
Lệ Du Huyên cười khúc khích, đáp lại câu hỏi ban nãy của anh: “Nếu em thật sự chạy, anh sẽ làm gì?”
Giang Niệm Dương vờ nhắm mắt suy nghĩ một hồi mới nghiêm túc đáp lại.
“Nếu em lại chạy, vậy anh cùng lắm là đi tìm. Tìm hết trong nước, không thấy lại ra nước ngoài tìm. Ba tháng không được thì một năm, một năm không được thì năm năm mười năm. Tìm cả đời, tôi không tin không tìm ra được em.”
Phật nói, kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn hơn ba ngàn lần thì kiếp này mới đổi được một duyên phận gặp gỡ. Bảy năm trước gặp nhau mơ hồ rồi lại vụt mất, bảy năm sau nắm lại được sợi chỉ đỏ, cho dù có vất vả cũng không muốn buông tay thêm lần nào nữa.