Lời nói ra liền khiến mọi người xôn xao, ai cũng tò mò không biết giữa một Lệ Du Huyên bình thường này và một Giang Niệm Dương cao cao tại thượng đó đã xảy ra những gì.
Trong khi mọi người đều đang chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra thì Lệ Du Huyên như chết đứng tại chỗ. Tại sao chứ, rõ ràng cô đã trốn kĩ đến thế mà vẫn bị nhìn thấy.
Lệ Du Huyên cười khổ, trong tâm là lệ đổ thành biển, cô lẩm bẩm than thở: “Ước gì tôi tàng hình luôn có phải tốt không?”
Bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên mặt, Giang Niệm Dương có muốn không nhìn thấy cũng khó.
Lệ Du Huyên hậm hực nhìn anh, cả sự ghét bỏ cũng viết hẳn lên trên mặt. Cô không đợi anh nói một lời nào liền dõng dạc tuyên bố: “Giang Niệm Dương anh đừng tưởng tôi sợ anh. Tôi nói cho anh biết, cùng lắm là bà đây nghỉ việc, tuyệt đối không khuất phục anh đâu!”
Giang Niệm Dương gõ gõ ngón tay, dáng vẻ suy nghĩ. Cô gái này đúng là rất thích chống đối anh, muốn cô khuất phục chắc chắn không phải chuyện dễ dàng. Nhưng đã là con người ai cũng phải có điểm yếu. Mà điểm yếu của Lệ Du Huyên lại quá rõ ràng. Cô yêu con mình. Nếu muốn nuôi con thì cần có tiền, vậy nên suy ra tiền vẫn là thứ ràng buộc con người.
“Vậy sao? Vậy phiền Lệ tiểu thư đây giải thích về hành vi xâm nhập gia cư bất hợp pháp và xâm phạm quyền riêng tư của người khác vào ngày hôm qua nhé. Tôi có đầy đủ chứng cứ để tố cáo cô đang có âm mưu nhắm vào tôi, sẽ kiện nếu cô không cho tôi lời giải thích.”
Cáo buộc bỗng dưng từ trên trời rơi xuống khiến Lệ Du Huyên chết đứng. Thực chất Giang Niệm Dương không phải người sẽ tốn thời gian vào những người những việc không mang lại ích lợi gì như thế này. Nhưng anh lại cảm thấy trêu cô một chút cũng rất vui.
Hơn nữa, nếu không dùng đến những biện pháp cứng rắn thì lại bị cô luồn lách mà chuồn mất.
Giang Niệm Dương đặt tay lên vai cô cười ôn hoà: “Lệ Du Huyên, tôi sống ngần ấy năm cô là người đầu tiên dám xông vào nhà tôi còn cho tôi một phát súng điện. Cô tưởng tôi sẽ quên vụ này hay sao?”
Cái tên này hoá ra là còn ghi thù chuốc hận vụ cô dùng súng điện làm ngất anh đây mà! Con người gì mà lại nhỏ nhen như vậy cơ chứ? Nhưng xét tình hình hiện tại, anh cũng vẫn là người nắm thế thượng phong, lùi một bước cũng không hại gì mà.
Lệ Du Huyên một cái chớp mắt liền trở mặt dịu dàng. Cô ra vẻ uỵ mị ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chưa tới ba giây liền thi nhau chảy xuống.
“Anh Giang à, nhà tôi mẹ già con thơ đều nương nhờ một mình tôi. Tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như thế. Anh xem hay là bỏ qua cho tôi một lần, anh bảo tôi làm gì cũng được.”
Thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặt mũi thể diện gì đó đều không quan trọng nữa. Dù sao giữ được thể diện cũng không lo được cho một cái bụng đói. Huống hồ cô còn phải nuôi Tiểu Lục thật tốt, không thể vì chút chuyện này mà làm mất đi công việc của mình.
Rắn không được thì mềm, Lệ Du Huyên không tin cô đã diễn trước mặt mọi người đến mức này mà Giang Niệm Dương vẫn có thể nhẫn tâm được.
Mọi người bàn tán ồn ào hết cả lên, Giang Niệm Dương xoa thái dương với vẻ bất lực. Anh ngoắc tay gọi cô: “Được rồi đừng có diễn nữa! Cô, vào đây một lát!”
Giang Niệm Dương đi thẳng đến văn phòng lớn, Lệ Du Huyên cũng hí hửng đi theo. Ải này xem như thế là qua, cũng không có gì ghê gớm.
Cô theo Giang Niệm Dương lên đến tận văn phòng mà anh vẫn chưa nói một lời nào. Đến việc thưởng phạt thế nào cũng không nói, đúng là lo chết đi được.
Sợ nhất là bầu không khí im lặng đột nhiên bao trùm, Giang Niệm Dương thì ngồi trên sô pha vắt chéo chân thong thả uống trà, còn cô thì đứng bên cạnh cũng không biết là mình phải làm gì mới được.
Cô miệng thì nụ cười thương mại, lòng thì rối bời thấp thỏm. Cái tên Giang Niệm Dương này nghĩ gì trong đầu cô đâu có biết! Biết đâu ban nãy đại sảnh nhiều người nên anh mới hạ thủ lưu tình, bây giờ ở trong văn phòng thì liền ra tay một phát kết liễu cô thì biết làm sao?
Lệ Du Huyên vừa nghĩ vừa thấy lạnh sống lưng.
Đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, sau đó là một đội ngũ các chuyên viên makeup xếp hàng đi vào.
Lệ Du Huyên mơ hồ đầu óc, còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.
“Ban nãy cô bảo chỉ cần tôi tha cho cô thì làm gì cô cũng đồng ý đúng không?”
Nghe hỏi, Lệ Du Huyên liền răm rắp đáp lời: “Đúng vậy, chỉ cần Giang Tổng giao phó tôi tuyệt đối không từ nan.”
Giang Niệm Dương gật gù tiến gần lại, anh đưa tay vuốt lấy chiếc nơ trên cổ áo cô rồi cười với một vẻ tà mị khó hiểu.
“Được, vậy tôi không khách sáo đâu nhé!”
Lệ Du Huyên đột nhiên cảm thấy nổi cả da gà. Cái vẻ mặt cười ngạo nghễ đó của anh càng làm cô thấy sợ. Rốt cuộc là muốn làm gì với cô vậy chứ?
Giang Niệm Dương hất tay một cái, những chuyên viên kia liền bước đến kéo người cô ý định dẫn đi. Trong khi Lệ Du Huyên còn đang ngơ ngác thì anh liền nói: “Tôi muốn cô ấy trở nên thật xinh đẹp. Đẹp đến mức người khác phải kinh diễm.”
Những người kia liền cúi đầu đáp rõ, sau đó nhanh nhẹn kéo cô đi mất.