Có thể nói ra lời mà bản thân cất giữ bao lâu nay, có thể bộc lộ được bản chất thật sự của mình có lẽ là điều thoải mái nhất trong đời này. Chu San San sống đến ngần này tuổi, là lần đầu tiên thoát khỏi cái vòng mà Chu Hoàng Quân tạo ra, lần đầu tiên sống thật với chính bản thân của mình. Có lẽ cô ta, cũng không còn gì luyến tiếc nữa.
Chu San San chăm chú nhìn Giang Niệm Dương. Người đàn ông này, là người mà cô ta dành rất nhiều tâm sức để theo đuổi. Chu San San còn từng nghĩ bản thân sẽ đau đớn thất vọng thế nào nếu phải từ bỏ Giang Niệm Dương. Nhưng mà thời khắc này, đối diện trước mặt mà tâm lại bình thản như nước, đến một chút dao động cũng không có.
Nên là, Chu San San nhận ra rồi. Cô ta không phải yêu anh. Căn bản chỉ là ép bản thân yêu thích một thứ gì đó, rồi muốn đem thứ đó để bên cạnh mình, bởi vì không có được nên mới nảy sinh ghen ghét.
“Niệm Dương, tôi cũng không còn gì để nói. Tôi nhận tội, chuyện thế nào thì do anh tự quyết.”
Thái độ như buông thả đấu tranh này của Chu San San khiến Giang Niệm Dương ngạc nhiên, mà cũng cảm thấy có chút đồng cảm.
Anh cũng từng là người đấu tranh hết mình, cuối cùng lại chỉ đành nghe theo an bài của vận mệnh, bước trên con đường mà người khác mong muốn anh bước lên.
Có lẽ, Chu San San cũng không khác anh là mấy. Đều là những đứa trẻ bị ép buộc từ lúc còn nhỏ, đến lúc lớn lên lại không đủ can đảm để thoát khỏi cái bức tường đó.
Giang Niệm Dương day day trán. Anh muốn vạch trần Chu San San, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ xử lý cô ta thế nào. Cho dù nói Giang Niệm Dương không yêu Chu San San, nhưng anh và cô ta cũng từng là bạn. Lúc còn nhỏ, anh cũng từng cùng Chu San San chia sẻ tâm tư, vui buồn với nhau. Nếu không phải Chu San San thay đổi quá nhiều, có lẽ cả hai người họ cũng không đến nước này.
“Chu San San, cô nói xem vì sao lại tự giày vò mình thành thế này chứ?”
Câu hỏi của anh không có lời đáp lại. Chu San San nghe thấy nhưng chỉ quay đầu nhìn sang nơi khác, cười lặng lẽ.
Cả hai rơi vào khoảng không im lặng, không ai biết phải đối diện với đối phương thế nào.
Giang Niệm Dương, lần đầu tiên đắn đo suy nghĩ xem phải xử lý một người thế nào. Anh hiểu được lý do vì sao Chu San San thành như ngày hôm nay, cũng vì đó mà càng không biết bản thân phải làm thế nào cho đúng. Anh không thể tha thứ cho cô ta. Cô ta đã không ít lần tổn hại Lệ Du Huyên, cũng tổn hại đến con trai anh, anh không thể tất cả đểu nhắm mắt làm ngơ được. Nếu anh thương cảm cô ta, vậy ai sẽ trả lại công bằng cho Lệ Du Huyên?
Có lẽ con người có mạnh mẽ thế nào thì tâm tư cũng có một góc yếu mềm.
Cả Chu San San lẫn Giang Niệm Dương đểu là những người sống đến gần nửa đời người mà chưa từng sống thật với bản thân mình. Bọn họ đều vì cái gọi là lợi ích mà tự bóp méo mình, đến chính họ cũng không biết bản thân họ ngày trước vốn dĩ là hình dạng thế nào.
Chu San San bây giờ có lẽ đã mệt, đấu tranh bao nhiêu năm như vậy, cô ta cũng sực cùng lực kiệt rồi. Gia tộc, gia đình gì đó, cô ta đã làm hết sức mình cho bọn họ rồi, lại chưa từng sống vì bản thân mình. Nên Chu San San mệt rồi. Cô ta quyết định buông bỏ, không còn ham muốn gì nữa, cứ thế thuận theo dòng chảy vận mệnh thôi.
Chu San San đứng dậy, tiến đến trước mặt Giang Niệm Dương, đưa bàn tay ra về phía anh, trên môi lại nở nụ cười. Nụ cười của Chu San San bây giờ không còn chút toan tính nào, là một nụ cười thật sự trong sáng, là nụ cười chân thành nhất của cô ta.
“Niệm Dương, cảm ơn anh, cảm ơn những ngày tháng đã ở bên cạnh tôi. Xin lỗi, vì những việc tôi đã làm. Tôi biết nói lời này thật ích kỷ. Nhưng tôi vẫn nợ anh một lời xin lỗi.”
Giang Niệm Dương nhớ về những ngày cả hai còn là những đứa trẻ. Chu San San cũng chìa tay ra như thế, mỉm cười rạng rỡ nói xin chào với anh.
Bắt đầu là một ngày đẹp trời, kết thúc lại là một ngày giông bão. Có lẽ mọi thứ thật sự phải đi đến hồi kết rồi.
Giang Niệm Dương cũng đứng dậy, đưa tay bắt lấy tay Chu San San.
“Chu San San, tôi thật hy vọng chúng ta có thể làm bạn. Nếu không phải vì những thứ đã xảy ra đó, có lẽ chúng ta sẽ là những người bạn tốt.”
Chu San San khẽ cười. Có lẽ là thế, nếu không có những thứ xảy ra thì cô ta và anh đã là bạn tốt.
Nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều cái hối hận như vậy. Có những chuyện do chính bản thân từ đầu đã đi sai đường, đến cuối cùng dù kết quả thế nào cũng phải vui vẻ chấp nhận.
“Niệm Dương, thật tiếc…”
Lời nói chưa hết nhưng lại bỏ ngõ. Giang Niệm Dương cũng không hỏi thêm vế sau là gì, chỉ yên lặng như thế.
Mà thật ra vế sau đó Chu San San không có can đảm nói ra.
“Thật tiếc vì anh đã càng ngày càng tốt nên mà tôi lại chỉ có thể làm một người qua đường đứng nhìn. Sau tất cả, tôi cũng không phải tiểu hành tinh thuộc về quỹ đạo của anh, có nỗ lực cũng không thể bước vào cuộc đời anh.”