Trong bồn tắm rộng rãi, chẳng mấy chốc đã có nước mát dâng lên một tầng mỏng. Phía trên đỉnh đầu đôi tình nhân trẻ, cơn mưa phùn từ vòi sen vẫn đang nhẹ nhàng tuôn xuống, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mãn.
Bên dưới, Huyết Ảnh Long vẫn đang âu yếm ôm cô gái của mình từ phía sau. Êm đềm tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời mà chính anh đã nhung nhớ nhiều năm qua.
Thời gian dường như đang chậm lại, và hành động của người đàn ông ấy cũng từ tốn hơn hẳn. Anh ôm cô, nhưng bàn tay lại đang tìm tới dây kéo trên chiếc váy, đồng thời cùng trò chuyện để di dời sự chú ý của cô.
“Vợ, 8 năm qua em có nhớ anh không?”
“Lúc đó chúng ta vẫn đang hiểu lầm nhau mà, em cầu quên anh đi còn không hết, chứ sao lại nhớ.”
Châu Tử Du tính tình thẳng thắn, đúng sai phải trái gì cũng nói thẳng ra, dù có phũ phàng cũng không sợ.
Ấy vậy mà Huyết Ảnh Long cũng chả buồn phiền, thậm chí còn bật cười, tán thưởng câu nói của cô:
“Cũng đúng, lúc đó em hận anh thấu xương mà. Đến gặp mặt còn không muốn.”
“Tất cả cũng tại anh không chịu tin tưởng vào năng lực của em cả đấy. Nếu anh thành thật chia sẻ với em thì chúng ta có thể cùng nhau đồng hành vượt qua tất cả mọi khó khăn rồi. Càng không phải tạo ra những hiểu lầm không đáng có, để rồi xa cách tận 8 năm trời.”
“Anh không muốn để em mạo hiểm. Muốn em có được cuộc sống bình yên như em mong, nên mới bất đắc dĩ chọn cách rời xa.”
Châu Tử Du mải mê nói chuyện mà chẳng để ý tới phần váy ôm sát cơ thể của mình đã bị nới lỏng, phần tay áo cũng không còn cố trụ ngay điểm ban đầu. Trong khi đó cả đôi tay của Huyết Ảnh Long đã mon men xuyên qua lớp váy, từ từ tịnh tiến tới đôi gò bồng đào căng tròn.
“Anh nghĩ vậy là tự hạ thấp năng lực của mình rồi. Chứ em thì có anh bên cạnh là em không sợ hiểm nguy gì hết.”
“Vậy hả?”
Đột nhiên Huyết Ảnh Long lại bật cười, và đó cũng là lúc hai tay của anh đều đặt lên hai quả đào tiên nóng bỏng, khiến Châu Tử Du giật mình, lúc nhận ra mọi chuyện thì đã muộn màng.
Ngay sau đó, cô nghiêng đầu qua nhìn anh, gật gật đầu nhưng ánh mắt thì lại lạnh tanh:
“Con rồng này giỏi nhờ, biết lợi dụng cơ hội ghê ha!”
“Hì… Anh nhớ em quá mà!”
Huyết Ảnh Long nhe răng cười, sau đó hai tay bóp lấy hai quả đào, khiến Châu Tử Du càng thêm đỏ mặt.
Thấy đôi môi của cô nàng cứ chúm chím, làm lay động cõi lòng ham muốn của người đàn ông, nên anh không còn chần chừ, liền cúi xuống chiếm trọn đôi môi mềm mại như hai cánh anh đào phủ mật ấy.
Mà lần này, Châu Tử Du cũng không còn từ chối. Cô cùng người mình yêu hòa quyện vào nụ hôn nồng cháy ấy. Huyết Ảnh Long cùng lúc xoa bóp nhẹ nhàng thứ “trái cây” mát mịn trên ngực cô gái.
Hai khoang miệng cùng truyền cho nhau những dư vị ngọt ngào, chiếc lưỡi như thanh kẹo dẻo phủ lên lớp đường ngọt lịm khiến họ chỉ muốn quấn quýt mãi không rời, đã vậy đôi lúc còn tạo nên những âm thanh vô cùng ướt át.
Châu Tử Du chẳng mấy chốc chìm vào biển tình luyến ái cùng bạn đời. Chiếc váy trên người cũng từ từ tuột xuống thấp sau những động tác tinh nghịch của người đàn ông gây ra.
Dưới khung cảnh lãng mạn, rồi họ sẽ trao cho nhau những gì bản thân gìn giữ nhất, ngọt ngào nhất.
Điển hình là nụ hôn kia đã diễn ra thật sâu và lâu, đến khi Châu Tử Du cảm thấy khó thở, hô hấp sắp không lưu thông vì dưỡng khí bị hao tổn thì Huyết Ảnh Long mới chịu lui ra khỏi khoang miệng đối phương, miết nhẹ vào vành môi cô, anh mút thêm một cái rồi mới chịu đưa bờ môi của mình tách ra xa, kết thúc một nụ hôn ái ân, luyến lưu không nỡ rời.
Ánh mắt thâm tình, họ nhìn nhau không dời đi. Sau đó là nụ cười hạnh phúc trên cả hai khuôn miệng.
Lúc này, Châu Tử Du bất ngờ chủ động cởi bỏ áo bra không dây trên người mình xuống, sau đó quay lại, nhẹ nhàng choàng tay qua cổ Huyết Ảnh Long, tự làm chủ bản thân, tự động ôm anh, để thứ vật thể căng tròn, trắng noãn nà chạm vào vòm ngực ấm áp của anh.
Cô nhìn người đàn ông của mình một lúc, rồi khẽ nói:
“Từ giờ về sau, em sẽ cùng tiến cùng lùi với anh! Một bước không rời, một đời yêu anh!”
Nói xong, Châu Tử Du lần đầu tiên chủ động ôm hôn Huyết Ảnh Long. Cô trao cho anh những gì ngọt ngào nhất, chân tình nhất, khiến người đàn ông không ngừng phấn khích, hạnh phúc trào dâng khắp cả con tim đã khô cằn từ lâu.
Vừa hôn nhau, bàn tay của anh nhịp nhàng chuyển động từ eo thon của cô nàng tiến xuống vòng ba đẩy đà. Tay anh chạm tới đâu, Châu Tử Du khoan khái tâm hồn đến đó, thậm chí dao động đến cô bạn bé nhỏ bên dưới.
Chưa lần nào cô ấy lăn xả như hôm nay, chủ động dâng cho anh những gì đặc sắc nhất, hôn anh một cách say đắm, có lẽ như muốn nói thay một lời xin lỗi đã nợ anh.
Lúc anh chật vật và cô đơn nhất, trải qua biết bao cay đắng giữa dòng đời nghiệt ngã này, cô lại không thể bên cạnh.
Vì hiểu lầm, nên ôm hận lẫn hờn trách trong lòng. Nhưng sau tất cả, nay họ lại bình yên trở về bên nhau. Nên người con gái ấy nhất định sẽ bù đắp cho anh, và người đàn ông ấy cũng thế, mỗi một ngày đều sẽ yêu cô nhiều hơn.
Tấm gương vỡ, nay đã được vá lành. Soi bóng hình hài một đêm mặn nồng khó quên của đôi nam thanh nữ tú.
Mở đầu bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, sau khi tâm hồn an yên bị kích thích, đưa đẩy vào những ham muốn mà lý trí điều khiển. Nên chẳng mất bao lâu, những mảnh vải trên người cả hai đều đang bị Huyết Ảnh Long từ từ cởi xuống. Châu Tử Du cũng không ngại gì mà không phối hợp cùng anh.
Xa nhau, giận nhau, mắng nhau, làm khổ nhau 8 năm là quá đủ. Đây là lúc họ sẽ giống thật với những cảm xúc, yêu thương, nhung nhớ của mình.