Em yêu anh, vì anh là chính anh!
Và dù anh có đang mang bệnh tật dễ truyền nhiễm trong người thì em vẫn bất chấp tất cả, chỉ để hôn anh như lúc này.
Một nụ hôn, mở màn đầu tiên cho hai từ xin lỗi. Châu Tử Du đang miết chặt vành môi mỏng bạc tình của người đàn ông, sau bao lần cố gắng đưa lưỡi tiến sâu vào trong nhưng vẫn bất thành, thì cô lại bị Huyết Ảnh Long cự tuyệt lần hai.
Anh tự kết thúc nụ hôn kia bằng cách hơi ngã đầu ra phía sau. Tránh né thành công, thì cũng là lúc anh làm mất lòng đối phương.
Châu Tử Du đang cau mày nhìn anh, còn Huyết Ảnh Long thì cũng nhíu lông mày, nét mặt khó hiểu nhìn cô. Cuối cùng, người mở miệng nói chuyện trước, là anh.
“Em bị sao vậy? Nụ hôn này là thế nào? Cả hành động gần gũi này nữa? Chưa kể tới anh còn đang bị bệnh, em làm như vậy nhỡ lây bệnh từ anh thì sao?”
Lúc này, nhờ vào chiều cao lý tưởng giúp cô không quá chênh lệch, nên người con gái ấy vẫn đang choàng tay qua, ôm trọn vòng cổ của Huyết Ảnh Long. Cô chăm chú nhìn anh thật lâu với ánh mắt yêu thương, có một chút xót xa, xen lẫn áy náy.
Anh bệnh có mấy ngày, nhưng lại hốc hác rất nhiều. Cả người cũng gầy đi trông thấy, đôi môi cũng chả còn mềm mại như trước, bởi vì thiếu nước nên môi cứ khô nứt. Lúc cô hôn, chắc đã làm anh rất khó chịu.
Một giây phút tự trách bản thân vì hành động đường đột chợt trỗi dậy. Sau đó, cô ấy cũng khẽ khàng cất lời:
“Em xin lỗi!”
Hai từ “xin lỗi” của cô đã khiến người đàn ông đơ ra ngay tức khắc. Não bộ vận hành tốc độ cực cao để kịp phân tích, nhận biết và kết luận lời nói vừa rồi của Châu Tử Du.
Nhưng đến phút cuối, Huyết Ảnh Long vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, anh cứ đơ đơ ra như người vì vui mừng quá mà không biết phải phản ứng làm sao mới đúng.
Đến giọng nói cũng ngập ngừng, lắp bắp:
“Em…Em xin lỗi anh? Vì chuyện gì?”
Châu Tử Du không vội trả lời, sau đó cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể ấm áp của người đàn ông ấy. Cảm nhận mùi hương đã xa vắng nhiều năm, rồi khẽ nói:
“Xin lỗi vì chưa từng quan tâm tới anh, chưa gì đã vội vàng hờn trách, lẽ ra em nên suy nghĩ thấu đáo hơn, để biết được những gì anh đã tự mình chống đỡ bao lâu qua.”
Những lần gặp gỡ trước đều là gượng ép, sau đó là từng luồng cảm xúc đau đớn vì những câu nói cấu xé mang tính sát thương cao do chính miệng Châu Tử Du thốt ra.
Nhưng hôm nay là cô ấy tự chủ động tới đây tìm anh. Chủ động ôm hôn anh thế này, còn nói ra hai từ xin lỗi, thật khiến Huyết Ảnh Long không kịp thời thích ứng.
Anh vẫn chưa dám tin những gì đang diễn ra là sự thật. Cứ dè dặt mãi mới dám đưa hai tay chạm vào người cô ấy, âu yếm ôm từ phía sau. Đến tận lúc này trên môi anh mới dám hiện lên nụ cười vui mừng, rồi ôn nhu lên tiếng:
“Em thì có lỗi gì chứ! Tất cả đều do anh mà, anh là người nặng lời với em trước, người chuẩn bị đơn ly hôn cũng là anh, người gây ra chuyện đẩy em ra xa cũng là anh. Kẻ đáng hận thật sự phải là anh, em không có lỗi gì cả.”
Nghe xong những lời đó, Châu Tử Du liền rời khỏi cơ thể của Huyết Ảnh Long, tạm thời kết thúc cái ôm thấm thiết kia, để trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, bất mãn nhìn anh, đanh giọng cất lời:
“Phải, lỗi của anh lớn lắm. Tội của anh cũng không đáng được tha thứ. Vì rõ ràng anh không tin tưởng vào tình cảm của em, lại vì ngu ngốc, hèn nhát nên mới tự đẩy em đi. Nếu từ đầu anh chịu chia sẻ với em, thì chúng ta đâu xảy ra cớ sự như thế này. Hôm đó em còn nói, dù công việc của anh có như thế nào em cũng sẵn sàng đồng hành cùng anh, em không sợ. Còn anh lại yếu đuối nhất thời, hành động ngu xuẩn thiếu suy nghĩ, dùng đoạn clip đó vu khống cho em, anh có biết em tổn thương đến nhường nào không?”
Chưa dịu dàng được mấy giây, Châu Tử Du lại nổi trận lôi đình, khiến ai kia chỉ biết câm nín, nhưng là im lặng trong vui mừng. Vì cô chất vấn như thế nghĩa là vì thương yêu anh, chẳng qua cô cũng như anh, không biết nói lời ngọt ngào, làm vừa lòng người khác.
Tâm cô tốt, chỉ tại cái mỏ hơi hỗn chút thôi. Cái này anh dung túng được tất!
Bị mắng đó, nhưng người đàn ông ấy lại đang mỉm cười với nét mặt vô cùng hạnh phúc. Sau đó đến lượt anh chủ động ôm cô ấy vào lòng, rồi chỉ khẽ nói lên một câu:
“Anh sai rồi! Bảo bối tha lỗi cho anh nhé? Chúng ta làm hòa em nha!”
Tuy bề ngoài của Châu Tử Du rất cứng rắn, miệng mồm hay thốt lên những câu từ thẳng thắn tới mức cay nghiệt. Nhưng suy cho cùng tâm hồn của cô vẫn như bao người con gái khác, thích được cưng chiều, thích được nghe lời ngọt ngào. Nên bây giờ, chỉ cần nghe một câu nói như thế của người đàn ông mình yêu, thì mọi hờn giận trong cô đều tự tan biến sạch sẽ, tâm trạng cũng được khơi gợi lên một màu sắc mới.
Môi nhỏ mỉm cười, đó là nụ cười an nhiên nhất trong suốt 8 năm qua của người con gái ấy. Cô cứ nép vào người anh, để một bên mặt tựa vào hõm vai của người đàn ông, nơi đó đang có một mùi hương nam tính mê hoặc, khiến cô say đắm.
“Chúng ta đã từng là hai mảnh vỡ riêng biệt, nhưng hôm nay em chấp nhận cùng anh hàn gắn. Sau này, em không muốn sẽ phải rời xa anh thêm một lần nào nữa. 8 năm, là khoảng thời gian quá dài mà chúng ta đã bỏ lỡ vì những hiểu lầm không đáng có. Hi vọng, từ nay em và anh trọn đời viên mãn, hạnh phúc trăm năm, đến bạc đầu răng long!”
Nói đến đây, Châu Tử Du đã ngẩng mặt lên nhìn Huyết Ảnh Long. Để hai ánh mắt chân tình hướng về nhau, cô khẽ cười dịu dàng, rồi nói:
“Hôm nay, chúng ta yêu lại từ đầu!”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim của người đàn ông loạn nhịp. Bấy nhiêu vết thương lòng bỗng chốc được chữa lành trong chốc lát.
Đây là khoảnh khắc mà có mơ anh cũng không dám nghĩ tới, vì tưởng chừng khoảng cách giữa anh và cô đã không còn đường cứu vãn. Mảnh ghép đã vỡ này khó lòng lành lặn trở lại.
Tuy mộng đẹp không thành, nhưng điều mà anh không dám nghĩ tới, nay lại trở thành hiện thực.
Huyết Ảnh Long chưa bao giờ xúc động tới mức cười trong nước mắt thế này, khiến đôi mắt long lanh của cô gái cũng trực chờ đỏ hoe theo.
“Cảm ơn em!”
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô gái một nụ hôn ngọt ngào!
Dưới ánh trăng đêm nay, họ đã xóa bỏ mọi hiểu lầm! Chắc hẳn tương lai sau này, sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc!