“Ảnh Long, anh ăn chút cháo nha! Ăn một chút thôi cũng được, chứ từ hôm qua tới giờ anh không ăn gì hết, cứ truyền dịch dinh dưỡng mãi cũng không tốt bằng việc ăn uống đâu. Anh phải ăn thì mới nhanh lợi sức.”
“Em phiền quá. Mau quay về bên cạnh Cố Dĩnh Ti đi, đừng ở đây càm ràm nữa, tôi không muốn nghe.”
Cũng vì lo cho sức khỏe của anh, mà Maya năn nỉ hết lời, chỉ mong anh chịu ăn uống một chút gì đó vào bụng cũng được. Nhưng kết quả lại bị cho là phiền, bị chê càm ràm đã đành lại còn bị đuổi về.
Ủy khuất này thật sự khiến lòng cô đau nhói. Nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục dỗ dành:
“Anh muốn em về cũng được, nhưng trước tiên anh phải ăn một ít cháo đã. Một vài thìa thôi cũng được, rồi sau đó em sẽ về ngay, không ở lại làm phiền, không càm ràm khiến anh khó chịu nữa.”
Maya cực kì kiên nhẫn với người đàn ông này. Cô đã đưa thìa cháo tới tận miệng anh ấy, nhưng Huyết Ảnh Long lại ngang ngược gạt đi.
“Cô không hiểu tôi nói gì sao? Hay đang cố tình giả vờ không hiểu? Đi đi, đi tìm người khác tốt hơn tôi mà trao gửi yêu thương. Còn tôi, dù cô có làm gì đi nữa, có tốt với tôi bao nhiêu thì trái tim này cũng mãi mãi không gọi tên cô. Nghe rõ chưa?”
Quả thật, ngoài người con gái ấy ra, Huyết Ảnh Long không bao giờ nói chuyện dễ nghe với bất kì một cô gái nào. Mỗi một lời anh thốt ra khỏi miệng đều nhẫn tâm, tuyệt tình tới mức khiến nước mắt của Maya đã âm thầm rơi xuống.
Cô lặng lẽ đặt bát cháo lên bàn. Sau đó âm thầm cầm túi xách rời đi trong nước mắt.
Trong khi Huyết Ảnh Long cho rằng đã thành công xua đuổi, khiến cô ấy tuyệt vọng và chán ghét anh, thì thật ra Maya vẫn còn đang ngồi bên ngoài, lẳng lặng bật khóc như một đứa trẻ.
Dù đã 29 tuổi, nhưng cô lại chưa có mối tình vắt vai. Tâm tính lại đơn thuần, nên khi yêu ai rồi thì trao cả con tim.
Tự nguyện hi sinh chỉ mong có ngày nhận lại. Nhưng có lẽ, ngày đó sẽ không bao giờ tồn tại.
Khóc cũng đã khóc, vậy mà người phụ nữ ấy vẫn không thể bỏ mặc người đàn ông mình yêu. Hiện giờ cô lại không biết phải làm sao để giúp được anh, nên chỉ còn cách gọi về nhờ vả Cố Dĩnh Ti.
- ---------------
Công ty Thiên Du…
“Tiểu Du Du xinh đẹp, nữ cường của lòng anh! Anh có mua cơm trưa tới, ăn cùng với em đây! Mau mau rửa tay đi, rồi qua đây.”
Châu Tử Du vẫn đang bận rộn với công việc, thì chợt nhận được một phen giật mình, sau là ngạc nhiên khi thấy Lý Dương Kiệt vừa ung dung tiến vào mà không hề gõ cửa.
Cô ngây ngô hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
“Thì mua cơm tới ăn trưa cùng em đây. Sao còn ngồi đó hỏi nhiều vậy, mau đi rửa tay đi.”
Lý Dương Kiệt vừa nói, vừa nhanh tay dọn thức ăn ra bàn. Thấy vậy, Châu Tử Du cũng ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Sau khi rửa tay xong, quay trở ra cô mới nói:
“Mấy hôm nay bận rộn nên quên mất chuyện liên lạc với anh, em cứ tưởng anh về Pháp rồi.”
“Còn chưa đạt được mục đích của mình, sao anh có thể dễ dàng rời khỏi đây chứ! Đây, đũa của em!”
Châu Tử Du, rất tò mò về cái mục đích mà Lý Dương Kiệt vừa nói, nên sau khi nhận lấy đôi đũa xong, cô lập tức hỏi ngay:
“Là mục đích gì vậy?”
“Thì là chinh phục được cô nữ cường của lòng anh chứ còn gì.”
Lý Dương Kiệt nhanh chóng trả lời mà không cần suy nghĩ. Thoáng chốc đã khiến nét mặt Châu Tử Du lắng đọng.
Mà lúc này, Lý Dương Kiệt cũng kịp nhận ra những gì mình vừa nói. Nhưng anh lại không cười đùa như mấy lần trước nữa, mà chính anh ấy cũng bắt đầu nghiêm túc.
Lý Dương Kiệt đặt đũa xuống. Sau đó, đưa tay về phía Châu Tử Du, bất ngờ nắm tay cô ấy, khiến trái tim đang yên ổn trong lồng ngực trái, bỗng chốc đập mạnh.
Cô muốn rút tay ra nhưng không thể, vì Lý Dương Kiệt vẫn kiên quyết nắm giữ.
“Du Du, anh thích em!”
Một lời tỏ tình bất ngờ ập tới, khiến Châu Tử Du không kịp đỡ, nên bấy giờ trên nét mặt đã cực kỳ lúng túng.
Sau khi dứt khoát rút tay ra khỏi tay người đàn ông ấy, cô mới ngượng ngùng lên tiếng:
“Anh đừng đùa như thế chứ! Chúng ta mau ăn cơm đi ha!”
Châu Tử Du vừa nói xong, cô định cầm đũa lên, nhưng lại bị Lý Dương Kiệt lần nữa nắm tay.
Anh nghiêm túc nói:
“Anh không đùa. Anh là thật lòng thích em, muốn rước em về làm Thiếu phu nhân của Lý gia. Vốn dĩ anh đã định nói những lời này từ rất lâu rồi, nhưng lần nào sắp đề cập tới, em đều lãng tránh, nên mới kéo dài tới ngày hôm nay. Anh sợ cứ chờ tiếp sẽ mất luôn cơ hội, nên quyết định nói ra với em. Anh muốn cùng em về Pháp, kết hôn, sinh con, tạo dựng một gia đình viên mãn. Em đồng ý nha, Du Du?”
Tình thế ngày càng khó xử. Đôi lời bộc bạch tâm tình này của Lý Dương Kiệt đang khiến Châu Tử Du vô cùng bối rối.
Kết bạn với nhau cũng đã lâu. Bình thường cô cứ nghĩ Lý Dương Kiệt chỉ xem mình như bạn bè, nhưng cô nào ngờ bất thình lình anh ta lại tỏ tình thế này.
Dĩ nhiên cô thừa sức nhìn thấu con tim của mình, cả lý trí cũng không cho phép cô rung động trước người đàn ông này, thì làm sao có thể thốt lên hai từ đồng ý.
“Em…”
*Rầm.
Châu Tử Du vừa định cất lời, thì từ cửa phòng bất ngờ bị ai đó tác động vào một cái thật mạnh, khiến hai người bất giác giật mình, cô cũng vội vàng rút tay trở về.
Cả hai vừa đứng dậy, đã thấy một người đàn ông khảng khái xông vào.
Lúc này, nữ tiếp tân cũng vội vã chạy tới trước Châu Tử Du, khẩn khoản thông báo:
“Chủ tịch, người này không có hẹn trước nhưng vẫn cố tình xông vào, bảo vệ bên dưới đã ra sức ngăn cản, kết quả lại bị anh ta đánh tới mức không thể phản kháng.”
“Cô là Châu Tử Du đúng không?”
Nữ tiếp tân vừa nói hết lời thì người đàn ông hung dữ kia đã trực tiếp chen ngang.
Bấy giờ, nét mặt của Châu Tử Du đã trở nên tức giận. Cô giương mắt lạnh lùng đến cực độ, nhìn sang hắn ta, đanh giọng hỏi:
“Tôi là Châu Tử Du đây. Còn anh là ai, sao lại tự ý xông vào đây? Đã vậy còn đánh nhân viên của tôi?”
Sau đó, người đàn ông chẳng vội trả lời, mà lại chuyển đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn sang Lý Dương Kiệt, rồi lại nhìn xuống một bàn đầy thức ăn kia, sau đó tự anh ta lại nhếch môi cười khinh bỉ:
“Giá mà lúc này có người anh em của tôi ở đây, chứng kiến một loạt hình ảnh tình tứ của người mình yêu với người đàn ông khác, thì thú vị biết mấy.”