Lần trước quay trở về Châu gia là lúc niềm vui lan tỏa cả con tim, vì khi đó tình yêu của cô vừa lúc chớm nở, hạnh phúc đong đầy.
Nhưng hôm nay, khi đứng trước cánh cổng quen thuộc bao nhiêu năm này, Châu Tử Du lại ôm trong lòng nỗi đau lẫn tuyệt vọng, vì thứ tình cảm đẹp đẽ hôm đó đã chẳng còn tồn tại.
Gió đêm lạnh buốt đang tạt qua thân hình mảnh khảnh, cô độc của người phụ nữ ấy.
Sau khi nhấn chuông không bao lâu, cánh cổng lớn dần dần được mở rộng. Vừa thấy cô, dì Hoa đã cung kính cúi đầu chào hỏi:
“Nhị tiểu thư mới về.”
Lúc này, dì Hoa cũng thấy chiếc va-li lớn được Châu Tử Du mang theo cùng, rồi bà lại nghiêng đầu nhìn ra phía sau, như tìm ai đó, thì nghe Châu Tử Du trầm giọng cất lời:
“Con về một mình. Dì đóng cửa hộ con.”
Nói xong, Châu Tử Du liền kéo va-li đi thẳng vào nhà.
Bên trong phòng khách, ông bà Châu còn đang hiếu kì là ai tới, lúc chợt nhìn thấy người bước vào là Châu Tử Du, cả hai đều vô cùng vui mừng, nhưng khi thấy chiếc va-li phía sau cô ấy thì nụ cười trên môi hai ông bà khẽ nhạt dần.
“Ba, mẹ! Con gái lại trở về rồi!”
Cô gái mạnh mẽ ấy vẫn mỉm cười khi gặp lại những người thân yêu thương của mình. Trông cô nào giống với người vừa trải qua đau khổ vì tình.
“Du Du, sao con lại về lúc đêm khuya thế này? Còn mang theo cả va-li nữa, chồng con đâu? Nó có về cùng con không?”
Đối mặt với những câu hỏi của Thanh Tuyết Liên, Châu Tử Du chỉ khẽ lắc đầu, rồi cô mới nói:
“Lần này về đây chắc con sẽ ở lại hơi lâu. Ba mẹ không chê Du Du phiền chứ?”
“Con gái ngốc, ăn nói linh tinh cái gì vậy. Nhưng nói mẹ nghe, con tới đây có báo trước với chồng con chưa? Hay hai đứa lại cãi nhau rồi đúng không?”
Thanh Tuyết Liên vừa làm vợ, vừa làm mẹ đến nay cũng đã hơn 20 năm, nên những hình ảnh khi trở về nhà của Châu Tử Du lúc này, làm sao bà có thể không nhìn thấu, chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng.
Mà nếu bà đã muốn biết thì cô không cần gì phải giấu. Dù sao sớm muộn cũng phải nói ra tất cả, thôi thì cứ nói ngay bây giờ cho xong.
“Tụi con không cãi nhau, nhưng cả hai đều đã ký tên vào đơn ly hôn rồi.”
“Ly…ly hôn sao? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại ly hôn?”
Câu trả lời của Châu Tử Du khiến ông bà Châu đều kinh ngạc. Nhưng nét mặt của người con gái ấy thì vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng, thản giọng tiếp lời:
“Tình yêu mà, vội đến vội đi là chuyện bình thường thôi. Ba mẹ nên cảm thấy vui vì cuối cùng Du Du cũng đã được trả tự do rồi.”
“Nhưng…”
"Em à, con nó mới về, em để con lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi trước đã. Có gì cứ để sau rồi nói cũng không muộn mà.
Nhẹ giọng nói với phu nhân của mình xong, Châu Kiến Hào lại quay qua nói tiếp với cô con gái út:
“Con lên phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ!”
Châu Tử Du cúi đầu, sau đó kéo theo va-li đi lên lầu. Trở về căn phòng quen thuộc của mình, có lẽ lần này cô sẽ gắn bó với nơi đây khá lâu rồi.
Sau khi vào tới phòng ngủ, người phụ nữ ấy liền ngã tự do xuống chiếc giường mềm mại, giương khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt nặng trĩu ưu tư nhìn lên trần nhà.
Vậy là kết thúc thật rồi sao?
Một tình yêu, chỉ trong thời gian ngắn đã trải qua biết bao nhiêu là mùi vị. Ngọt ngào, hạnh phúc dẫn đến mơ mộng tương lai, nhưng rồi biến cố, tranh chấp nảy sinh bất đồng, tiếp diễn cái kết cuối cùng là chia tay.
Cô đau không? Dĩ nhiên là có, vì trong cuộc tình đó tấm lòng của cô là chân thành cơ mà.
Nhưng còn họ… Họ lại sỉ nhục, không còn tin tưởng người mình yêu, thì sự đau khổ này liệu có đáng?
Tự nhủ lòng phải kiên cường không được khóc, vậy mà giọt lệ cố chấp kia cứ không chịu ngừng rơi xuống, nên cô ấy phải đành miễn cưỡng chấp nhận.
Lần đầu tiên khóc vì anh, và cũng là lần cuối cùng!
Khóc một lúc cũng nguôi ngoai nỗi buồn, nên Châu Tử Du đã ngồi dậy. Cô định soạn quần áo đi tắm, thì mẹ cô lại vào tới.
“Du Du, mẹ nói chuyện với con một chút được chứ?”
Bà không thể an tâm nên lại tự tìm tới, muốn biết rõ rốt cuộc Châu Tử Du đã trải qua chuyện gì.
Lúc này, cô lại vội đưa tay lên lau khô hốc mắt, môi nhỏ khẽ cười, rồi mới nói:
“Dạ, mẹ ngồi đi.”
Vừa ngồi xuống bên cạnh cô con gái của mình, Thanh Tuyết Liên liền nắm tay cô ấy, ân cần quan tâm:
“Con à, có phải bên Huyết gia họ bắt nạt con không?”
Châu Tử Du vẫn mỉm cười, sau đó cô bình thản giải bày:
“Thật ra từ khi kết hôn đến giờ, con còn chưa gặp qua bất cứ một người thân nào bên gia đình chồng thì làm sao có chuyện bị bắt nạt chứ. Chẳng qua có một số chuyện sau khi tìm hiểu nhau con mới biết, giữa con và Ảnh Long hoàn toàn không hợp nhau. Bọn con ly hôn trong êm đẹp mẹ ạ, con cũng không đau buồn gì cả. Dù sao với chút tình yêu bé nhỏ vừa chớm nở thôi, không đáng để bi lụy. Mẹ và ba đừng quá lo cho con!”
“Nhưng chuyện này quá đột ngột. Mới tuần trước con trở về còn hạnh phúc, vui vẻ, mà bây giờ lại thành ra thế này? Con nói thật mẹ nghe, có phải đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng rồi đúng không?”
Thanh Tuyết Liên càng gặng hỏi thì Châu Tử Du càng thêm nặng lòng.
Bà hỏi chuyện gì đã xảy ra dẫn đến cuộc ly hôn của cô sao? Nếu cô nói vấn đề có liên quan tới Châu Lam Vũ thì bà sẽ phản ứng thế nào đây?
Trầm mặc để đắn đo một chút, Châu Tử Du cũng lên tiếng:
“Là do mẹ suy nghĩ nhiều quá thôi. Bọn con chỉ đơn giản là cảm thấy không hợp nên chia tay. Mẹ nên vui khi thấy con gái được trả lại tự do mới phải chứ! Mẹ đừng lo nữa nha, Du Du thật sự ổn!”
Năm lần bảy lượt Châu Tử Du khẳng định và tránh né thì Thanh Tuyết Liên mới chịu an lòng.
“Nếu mọi chuyện như con nói thì mẹ cũng không lo lắng thêm nữa. Con quyết định thế nào thì ba lẫn mẹ đều luôn tôn trọng, miễn sao Du Du cảm thấy vui vẻ, thoải mái là được.”
“Dạ!”
“Vậy thôi, con tắm xong rồi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nha!”
Thanh Tuyết Liên cười ôn nhu, sau đó còn ôm Châu Tử Du một cái, rồi mới đứng dậy, quay lưng đi về phía cửa.
“À mẹ ơi, chị hai đâu, sao con không thấy?”
Nghe cô hỏi, Thanh Tuyết Liên liền quay lại, trả lời:
“Tiểu Vũ ấy à, dạo này nó cứ hay đi chơi tới tận khuya mới về. Mẹ khuyên hết lời rồi mà nó vẫn không thay đổi, lần này con về sẵn tiện khuyên nó vài câu dùm mẹ nha!”
“Dạ, khi nào gặp con sẽ nói chuyện với chị ấy!”
“Ừm, cảm ơn con!”