Phũ một lần không được, tự biến mình thành kẻ tiểu nhân, giả tạo cũng chẳng thể lung lay được lòng tin của cô ấy.
Đêm nay, Huyết Ảnh Long đã không trở về phòng với người con gái mình yêu. Anh chỉ để lại cho cô lý do bận việc, rồi lạnh nhạt trở về phòng riêng của mình.
Một mình, một ly rượu sầu.
Tâm tư khó tả, nỗi sầu khó vơi.
Người đàn ông ấy chưa bao giờ cảm thấy chán ghét thân phận của mình như lúc này.
Giá như anh sinh ra trong một gia đình tầm thường, thì chắn hẳn cuộc sống hiện tại đã cũng như bao người bình thường ngoài kia. Có thể yêu đương một cách giản đơn, không lo vướng bận.
Giá như anh có thể lột sạch thân phận Lão Đại xấu xa, tàn độc của mình, thì nay cũng đâu cần phải từ bỏ người quan trọng nhất.
Đời mà, nếu đẹp như mơ thì đã không có biết bao người hứng chịu sự tình nghiệt ngã.
Nghĩ mà anh chỉ có thể nhếch môi cười nhạt, rồi lặng thầm uống hết ly rượu.
Anh thấy bản thân mình thật hèn nhát, đến dũng khí bảo vệ người yêu cũng không có, thì đâu xứng đáng làm một người lãnh khốc.
Nhưng làm kẻ hèn nhát, đổi lại người mình yêu có được cuộc sống thanh bình, an nhiên, không bị cuốn vào vòng xoáy tội ác, thì chút hèn yếu, nhục nhã kia có là gì.
Ban đầu, vốn định phũ phàng nói ra lời tuyệt tình của một kẻ mang lòng dối trá thì cô ấy sẽ tức giận, lập tức chấm dứt mối quan hệ này. Nhưng nào ngờ, vạch đường anh đã rạch sẵn, Châu Tử Du lại không bước vào.
Càng như thế, lòng anh càng đau.
Cứ vậy, cả đêm dài trôi qua với ly rượu, người đàn ông ấy căn bản chẳng hề chợp mắt.
Sáng sớm, Huyết Ảnh Long đã rời khỏi nhà, mà không để lại lời nào cho Châu Tử Du. Làm cô chờ đợi cả buổi sáng cũng chẳng thấy anh xuống dùng bữa. Đến khi Tạ Liêm đến thông báo thì cô mới chịu động đũa, nhưng tâm trạng đã không tốt thì lòng dạ làm gì hứng thú với chuyện ăn uống.
Lúc này, Đàm Mộng Uyên lại xuất hiện.
Dĩ nhiên thấy nét mặt Châu Tử Du không tốt, thì cô ta nào bỏ qua cơ hội tiến tới châm biếm.
“Chậc chậc, mới sáng sớm lại bị bỏ rơi nữa rồi. Sao mà đáng thương vậy không biết nữa?”
Châu Tử Du căn bản xem những gì Đàm Mộng Uyên vừa nói cứ như chó sủa vách tường vậy. Cô không nhìn tới, cũng chả đếm xỉa, lập tức đứng dậy thu dọn những phần thức ăn trên bàn.
Hôm nay cô còn phải ra ngoài xin việc làm như dự định, chứ chẳng rảnh rỗi chi ở đây đôi co với kẻ khác.
Nhưng khi thấy Châu Tử Du cứ làm như không nghe không thấy, thì Đàm Mộng Uyên lại nâng cao giọng mà nói:
“Tối qua tôi vô tình nghe thấy anh Long bảo muốn trả lại tự do cho cô, nghĩa là muốn ly hôn rồi. Thế mà vẫn có người mặt dày bám riết không chịu buông, quả là mất mặt phụ nữ mà.”
Lần này, Châu Tử Du đã quay lại trừng mắt nhìn Đàm Mộng Uyên. Nhưng sau đó cô lại bình thản như chưa từng nghe thấy điều gì.
Rửa tay xong, Châu Tử Du dứt khoát rời đi. Để lại Đàm Mộng Uyên đứng trơ mắt nhìn theo. Nhưng rồi cô ta lại bật cười trào phúng, như một kẻ chiến thắng.
“Đợi đến khi cô chính thức bị đá, thì vị trí Thiếu phu nhân này sẽ thuộc về tôi.”
Mặt trời rất nhanh lại chuẩn bị xuống núi, Châu Tử Du cũng trở về nhà với nét mặt khá vui vẻ, vì hôm nay cô đã thành công xin được việc làm.
Cô muốn tự lập, để thời gian rảnh rỗi không còn khiến bản thân nhàm chán.
*Cạch.
Vừa mở cửa bước vào phòng, Châu Tử Du đã nhìn thấy hình ảnh Huyết Ảnh Long tựa hồ ngồi bên sofa, dưới màu ánh sáng vàng sặc sở từ hoàng hôn hắt vào.
Từ sau cuộc trò chuyện tối qua, cả hai cũng chẳng nói thêm với nhau lời nào cho tới tận thời điểm bây giờ.
Nay thấy anh xuất hiện trong phòng, Châu Tử Du liền có chút vui mừng. Cô bước đến bên anh, nhẹ nhàng hỏi:
“Sao hôm nay anh về sớm vậy? Anh đói chưa, để em thay quần áo xong sẽ xuống chuẩn bị cơm tối ngay.”
Nói xong, Châu Tử Du liền quay lưng định đi, thì Huyết Ảnh Long trầm giọng lên tiếng:
“Cả ngày hôm nay em đi đâu?”
Nghe vậy, Châu Tử Du đã quay lại nhìn anh, cô vẫn cười, vui vẻ đáp:
“Hồi sáng em định nói với anh là hôm nay em sẽ ra ngoài xin việc làm, nhưng lại không gặp được anh. Cơ mà anh nên khen em một câu đi, vì em đã xin được việc làm rồi. Môi trường chỗ đó cũng tốt lắm, em có thể vừa làm vừa tiếp tục chương trình học.”
Vậy mà sau khi Châu Tử Du nói xong, Huyết Ảnh Long lại nhếch môi cười khinh bỉ:
“Ra ngoài xin việc, hay diện cớ đi gặp tình nhân?”
Vừa gặp nhau nói còn chưa được ba câu, người đàn ông ấy lại bắt đầu sinh chuyện.
Vẫn là gương mặt thờ ơ, là ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng hôm nay giọng nói của anh đã vang lên vài phần tàn khốc, khiến nụ cười trên môi cô gái chợt biến mất, như nắng vàng chợt tắt khi mây đen ùn ùn kéo tới.
Lẽ nào bão giông cuồng nộ lại sắp sửa khơi bày?
“Anh có biết anh đang nói gì không Ảnh Long?”
Tuyến giọng của người con gái cũng trở nên âm trầm, lạnh lùng.
Nhưng nghe xong, Huyết Ảnh Long lại giương đôi mắt phẫn nộ lên nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi đứng dậy, từ từ tiến tới gần với Châu Tử Du hơn, sau đó mới sắc bén cất lời:
“Châu Tử Du, ngoài mặt em nói yêu tôi, tỏ ra khí chất thanh cao, đơn thuần như một loài hoa cao quý. Nhưng nào ngờ, ẩn sau lớp mặt nạ dối trá ấy lại là một người phụ nữ lẳng lơ, đê tiện.”
*Chát.
Vừa nói dứt câu, một cái tát mang tới cảm giác đau rát đã giáng thẳng vào gò má của người đàn ông.
Trước mắt anh là gương mặt thất vọng, tức giận của Châu Tử Du. Đôi mắt biếc long lanh ấy đã đỏ au vì tức.
Cô không thể chấp nhận được việc bản thân bị chính người mình yêu sỉ nhục, trong khi chưa hề biết rõ vấn đề xuất phát từ nguyên nhân gì.
Lúc này, Huyết Ảnh Long cũng chẳng hề tức giận. Thậm chí anh còn cười cợt nhã, nhìn thẳng vào cô mà nói:
“Sao, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?”
“Anh dựa vào đâu mà tự cho mình đúng? Anh dựa vào đâu mà chà đạp, vu khống tôi chứ?”
Âm giọng nữ nhi uất nghẹn, lạnh lùng cất lên từng câu hỏi. Tuy trái tim đã quặn đau buốt thắt, thế nhưng nước mắt trên mi, cô vẫn không hề cho phép rơi xuống bất cứ giọt nào.
Có lẽ hôm nay mới thật sự là lúc kết thúc tất cả…