Mặc dù không quá say, nhưng khi ngã vào vòng tay mỹ nữ rồi thì không say cũng phải giả vờ như say.
Làm hại Châu Tử Du phải khó nhọc biết bao nhiêu mới dìu được người đàn ông ấy lên tới phòng ngủ. Bỏ anh nằm xuống giường rồi, cô liền đưa tay lau mồ hôi mỏng trên trán, miệng nhỏ thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng trên vai.
“Anh làm gì mà uống nhiều vậy? Cơm tối cũng không về ăn.”
Cô nàng buồn bực, buông lời chất vấn trong hờn dỗi, nhưng vừa dứt câu thì cánh tay nhỏ đã bị người đàn ông kia nắm lấy, anh kéo một phát khiến Châu Tử Du cứ thế ngã lên người anh.
“Huyết Ảnh Long, anh lại muốn bày trò gì nữa?”
Châu Tử Du lập tức không vui, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông, đanh giọng hỏi anh, nhưng Huyết Ảnh Long chỉ cười, sau đó ngang ngược dang chân lên quấn lấy cặp chân thẳng tắp của cô, xoay người 180 độ nằm nghiêng qua một bên, tùy tiện chiếm giữ người con gái bé nhỏ ấy trong lòng.
“Sao lúc nào em cũng hung dữ với anh hết vậy Du Du? Hay em thử một lần nói ngọt ngào với anh xem.”
“Tại sao phải ngọt ngào với anh, trong khi anh không bao giờ ngoan ngoãn với em.”
“Xì… Đàm Mộng Uyên mở miệng ra là cứ như rót mật vào tai, anh thấy em nên học hỏi một chút ở cô ấy. Dù sao bọn đàn ông tụi anh vẫn thích nghe lời đường mật hơn mà.”
Người ta thường nói, những phát ngôn khi say đều là những gì trong lúc bình thường không dám nói.
Mà lúc này, Huyết Ảnh Long lại ăn nói tùy hứng như thế là không xong rồi. Kế bên anh đang có một ngọn núi lửa sắp phun trào ra rồi.
Và ngay sau đó, Châu Tử Du đã dùng hết mười phần công lực của mình để rời khỏi hai tay, hai chân của người đàn ông kia, cô bật người ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh ta như kẻ sắp lãnh án tử tù.
“Đàm Mộng Uyên ăn nói ngọt ngào lắm đúng không, anh thích lắm chứ gì? Vậy thì tìm cô ta mà nói chuyện. Anh cút đi cho tôi.”
Một khi phụ nữ đã ghen thì xác định đàn ông không bị phanh thay cũng thủng luôn màng nhĩ.
Quả nhiên lúc này Huyết Ảnh Long đang bị cô gái của mình đánh rồi đạp, còn bị mắng khiến anh không kịp đỡ.
“Cái đồ đáng ghét, anh biến đi, biến đi…”
“A…đau quá đi mất.”
Đột nhiên Huyết Ảnh Long lại ôm ngực, với nét mặt nhăn nhó, miệng thì kêu đau, dọa Châu Tử Du một phen lo sợ hú vía, lập tức ngừng việc đánh, đấm, xua đuổi anh, để hỏi thăm:
“Đau? Sao tự nhiên lại đau, em có đánh mạnh lắm đâu?”
“Anh đau ở đây nè!”
Vừa khổ sở nói, Huyết Ảnh Long vừa chỉ tay vào ngực mình. Lúc này, Châu Tử Du đã bị dọa cho xanh mặt rồi, cô luống cuống hết cả lên, thậm chí nhanh chóng vạch áo anh ra để xem vùng ngực thế nào mà đau.
“Ngực anh đâu có bị thương? Hay là bên trong xảy ra vấn đề gì rồi? Vậy phải nhanh chóng đi bệnh viện mới mược. Đi đi, mau ngồi dậy!”
Châu Tử Du hoàn toàn tin rằng sức khỏe của Huyết Ảnh Long có vấn đề nên cô rất sốt sắng.
Cho đến khi người đàn ông ấy không còn giả vờ đau, và bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thì Châu Tử Du mới phần nào bình tĩnh lại.
Bấy giờ, hai ánh mắt chân thành vô tình va vào nhau. Sau vài giây, Huyết Ảnh Long khẽ nói:
“Em mắng anh, em đuổi anh, nên anh đau lòng!”
“Cái đồ chết tiệt nhà anh. Hôm nay lại dám bày trò nghịch như trẻ con.”
Châu Tử Du lại hậm hực đấm vào ngực anh một cái, rồi định quay lưng bỏ đi chỗ khác, nhưng lại bị Huyết Ảnh Long giữ lại.
Anh kéo cô nằm xuống giường, rồi âu yếm ôm cô vào lòng. Nét mặt lúc này đã nghiêm túc hơn nhiều, sâu trong ánh mắt trực trào nhiều nỗi ưu tư.
Bất chợt, anh khẽ gọi tên cô:
“Du Du…”
“Hửm?”
“Có bao giờ em nghĩ về người đàn ông sẽ gắn bó với mình cả đời, là người như thế nào không?”
“Em hả? Đương nhiên là có rồi, thanh xuân thơ ngây của một người con gái, ai mà không mơ mộng về người đàn ông lý tưởng của mình chứ!”
“Thế vợ nói anh nghe đi, em ao ước có một người chồng và cuộc sống như thế nào?”
Thấy trạng thái của Huyết Ảnh Long khác lạ mọi ngày, Châu Tử Du liền ngước lên nhìn anh, thắc mắc hỏi:
“Sao tự dưng anh lại hỏi mấy chuyện này? Em mà nói thật ra thì anh không giận à?”
Huyết Ảnh Long khẽ cười hiền, anh véo chiếc mũi cao cao của cô, rồi nói:
“Thì muốn biết em cần gì để anh thay đổi bản thân sao cho phù hợp như ý muốn của em. Bé yêu yên tâm đi, anh không chấp nhặt mấy chuyện này đâu.”
Nghe vậy, Châu Tử Du liền mủm mỉm cười:
“Thế em nói thật đó nha?”
“Ừm, anh đang nghe đây!”
Sau đó, Châu Tử Du liền trưng ra khuôn mặt khoan khoái, vừa tưởng tượng vừa nói:
“Em thích một người đàn ông chín chắn, có lòng nhân hậu, biết bao dung nè, có thể bảo vệ cho em, đặc biệt là phải đẹp trai một tí. Như nhan sắc của anh thì cũng coi là đủ tiêu chuẩn rồi á.”
Nói gì thì nói, cô nàng vẫn không quên nịnh nọt người đàn ông của mình một câu, làm vui lòng, nên cô liền được thưởng một nụ hôn lên trán.
“Vậy em thích có một gia đình riêng như thế nào?”
“Điều đầu tiên là gia đình của em phải hạnh phúc, mọi người biết tôn trọng lẫn nhau, giàu nghèo gì cũng được, miễn sao mỗi một thành viên đều bình an, khỏe mạnh là được. Em thích cuộc sống đơn giản, không tranh đua càng tốt, ngày ngày an nhiên mà sống.”
Đôi mắt thanh tao của cô gái tràn đầy ao ước khi kể về những mong muốn của mình.
Đó chỉ là những lời lẽ trong trí tưởng tượng và mơ mộng của mỗi một người con gái. Nhưng Châu Tử Du đâu thể ngờ, những điều mà cô mong, Huyết Ảnh Long căn bản khó có thể làm tròn.
Anh là người của hắc bang, bị ép buộc phải mang trái tim tàn độc, phải tranh đua vì tiền và quyền lực. Chưa kể đến luôn có rủi ro nguy hiểm cận kề.
Một cuộc sống bình yên mà cô ấy mong, anh đâu dám chắc sẽ đảm nhận thật tốt.
“Nhưng mà đó là những mơ mộng của hồi trước thôi. Còn giờ em có tên ngang ngược nhà anh là đủ rồi, em sẽ an phận làm vợ của anh!”
Sau khi nói tiếp, Châu Tử Du đã mỉm cười rồi chủ động ôm lấy người đàn ông ấy.
Họ cứ như vậy mà âu yếm bên nhau. Chỉ là chẳng biết là lần thứ n của lần kế tiếp, hay là lần cuối trước khi xa nhau?
Im lặng hồi lâu, Châu Tử Du lại khẽ lời bộc bạch:
“Em biết công việc của anh rất phức tạp, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà em không sợ đâu, đã là vợ chồng thì chúng ta phải đồng hành với nhau. Em chỉ mong, vào một ngày không xa anh sẽ dừng lại việc đang làm, cùng em có một cuộc sống không lo sợ bất cứ điều gì, không vi phạm pháp luật. Chúng ta tự gầy dựng cơ nghiệp, cùng sinh con, sống bên nhau đến răng long bạc đầu.”