Một tuần sau...
"Thật không ngờ cái lão già đáng chết đó lại dám dựa hơi ông trùm Ma Cau để gây sự với chúng ta. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy tiếc khi để lão trốn thoát. Chuyến đi này, còn khiến cậu bị thương. Đúng là tổn thất."
Từ khi lên xe riêng trở về, Cố Dĩnh Ti cứ luôn miệng luyên thuyên không ngớt lời, khiến Huyết Ảnh Long ngồi bên cạnh chỉ muốn tống cổ anh ta ra khỏi xe.
Chả hiểu nổi tại sao anh lại có một người bạn lắm lời như Cố Dĩnh Ti, trong khi còn để cử hắn làm phó lãnh đạo của một tổ chức lớn. Nhìn qua vẻ bề ngoài chẳng có chút sát khí, tuyệt nhiên không thể khiến đối phương e sợ, đã vậy lại mắc thêm chứng bệnh nói nhiều.
"Thay vì ở đó than vãn, tôi thấy cậu nên có một cuộc huấn luyện lại đám đàn em đi. Cả nhóm tay súng bắn tỉa cũng phải đào tạo lại một khóa. Sắp tới sẽ còn rất nhiều cuộc chạm trán với lũ khốn bọn nó đấy."
"Chuyện đó cậu khỏi lo. Cơ mà nếu hôm qua cậu không sơ ý thì đâu bị thương, cũng may có Maya tận tình săn sóc vết thương, nếu không lại vất vả rồi. Thật không biết lúc đó Lão đại cậu đang nghĩ tới ai hay sao mà tới mức mất luôn tập trung."
"Là vì cái tên Tử Du."
Huyết Ảnh Long vô thức trả lời mà không hề suy nghĩ, nhưng với cái lí do đó đương nhiên đã khiến Cố Dĩnh Ti chau mày và trưng ra khuôn mặt khó hiểu.
"Ý cậu là lúc lão Hổ bất ngờ hô lên cái tên Tử Du trong lúc đang giao đấu đó hả?"
"Ừm."
"Nhưng đó là lúc vợ bé của lão từ trong xe chạy ra, lão sợ vợ lão gặp nguy hiểm nên mới gọi tên thôi mà. Chuyện đó thì liên quan gì tới cậu?"
Lúc này, Huyết Ảnh Long mới biết mình đã lỡ lời nói lời không nên nói, nên liền tỏ ra lơ đễnh với câu hỏi của Cố Dĩnh Ti. Anh chỉ lạnh nhạt trả lời:
"Làm tốt chuyện tôi dặn là được. Hàng về tới thì lo nhanh chóng tiêu thụ, đừng để bọn chó săn đánh hơi tới. Bớt gái gú lại, lo làm việc cho tận tâm vào."
Hỏi chuyện không thành, lại còn bị nhắc nhở, khiến Cố Dĩnh Ti tụt hứng ra mặt, hờ hững đáp:
"Tôi biết rồi, lão Đại."
- ---------------
Biệt thự Tử Thần...
*Đoàng.
*Đoàng.
*Đoàng.
Châu Tử Du nhìn ba viên đạn được chính tay mình bắn trúng bia bằng ánh mắt vô cùng thích thú.
Từ ngày Huyết Ảnh Long cho cô một khẩu súng, sau đó được Tạ Liêm hướng dẫn cách sử dụng, thì chỉ ba ngày sau Châu Tử Du đã có thể thực hiện thành thạo.
Cho đến hôm nay là ngày thứ bảy, cô đã bắn trúng bia ba viên đạn đầu tiên, nên trên nét mặt tuyệt nhiên vui thích.
Có lẽ cô đã dần quen với cuộc sống mới này, thật ra nó không tồi tệ như những gì cô từng nghĩ. Và người đàn ông đó cũng chẳng đáng sợ đến mức không thể nào giao tiếp.
Đâu đó trong con người Huyết Ảnh Long vẫn có một chút ấm áp, và dường như trong anh còn chứa đựng một nỗi niềm gì đó rất khó nói thành lời.
Tuy đêm hôm đó anh tàn bạo chiếm đoạt thân xác cô, nhưng sau đó anh chưa lần nào làm gì quá đáng.
Nếu cô đã chấp nhận bước vào con đường này thì cũng phải chấp nhận những thiệt thòi sẽ xảy ra với bản thân mình.
Thay vì bi sầu, Châu Tử Du chọn cách mỉm cười và đối mặt, tự tin rằng đời mình rồi sẽ an nhiên.
Lúc này, cô nàng đang nạp đạn vào súng, chuẩn bị tiếp tục nả đạn vào bia phía trước, thì Tạ Liêm ra tới. Ông cúi đầu, cung kính thông báo:
"Thiếu phu nhân, Thiếu gia đã về."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi vào ngay."
"Vâng!"
Tạ Liêm cúi đầu, rồi rời đi.
Từ khi được Huyết Ảnh Long nhắc nhở phải tôn trọng Châu Tử Du thì ông nào dám xem thường cô như trước. Giờ thì một dạ hai vâng, cúi đầu cung kính, nể nang bội phần.
Bấy giờ, Châu Tử Du đã lên nòng khẩu súng trong tay, cô đứng vào vị trí, cánh tay cầm súng thẳng thắn hướng về tấm bia phía trước.
Cô nhắm một mắt để ngắm chuẩn xác vị trí, nhưng vì cánh tay hơi run nên mãi vẫn chưa thể bóp cò.
Lúc này, từ phía sau cô chợt xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, sắc vóc cao ráo, anh mang gương mặt điển trai của mình phô bày ra hết bên ngoài, ngang nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm súng của Châu Tử Du, anh hơi cúi đầu, để khuôn miệng kề cạnh bên tai cô gái, khẽ khàng cất lời:
"Cứ tưởng tượng phía trước là kẻ thù của em, thì tự khắc tay không còn run, đôi mắt cũng sẽ tìm đúng vị trí hồng tâm."
*Đoàng.
Tiếng súng nổ vang, khiến Châu Tử Du giật mình, vì đó là do Huyết Ảnh Long bóp cò.
Khi nhìn thấy viên đạn đã ghim vào hồng tâm, cô liền nghiêng đầu quay qua nhìn anh.
Lúc bấy giờ, trong tư thế gần nhau thế này, trái tim cô sao bỗng nhiên lại lệch nhịp. Lẽ nào là vì thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ấy?
Hôm nay, anh không mang mặt nạ, nên dung nhan ấy đang hiện rõ mồn một ngay trong tầm mắt, khiến tâm can cô lại nhất thời dao động.
"Lại bị vẻ đẹp siêu phàm của tôi hớp hồn rồi à?"
Châu Tử Du cứ nhìn Huyết Ảnh Long say đắm, cho tới khi anh cất lời thì cô mới giật mình. Nhưng vì tinh nghịch, nên trước khi rời xa thân thể anh, cô còn thụi một trỏ vào ngực anh, ngay lập tức khiến Huyết Ảnh Long nhăn mặt, mày kiếm chau lại. Châu Tử Du cũng nhận ra bất thường, nên liền hỏi:
"Anh sao vậy? Tôi đánh có mạnh lắm đâu?"
"Không mạnh, nhưng em đánh vào vết thương của tôi rồi."
"Anh bị thương sao?"
Nghe vậy, Châu Tử Du liền tỏ ra vô cùng lo lắng. Cô còn chủ động đưa tay chạm vào ngực của Huyết Ảnh Long, lần này vô tình lại khiến trái tim lạnh lùng của anh vô thức đập mạnh.
Anh nhìn cô nàng một cách tà mị, sau vài giây đã vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, thâm tình hỏi:
"Đang lo cho tôi à?"
Câu hỏi lẫn ánh mắt của anh, khiến Châu Tử Du bất giác ngại ngùng. Cô vội rút tay ra, đồng thời tránh xa Huyết Ảnh Long một chút, ngập ngừng nói:
"Tôi...tôi vào nhà chuẩn bị cơm tối."
Nói xong, Châu Tử Du lập tức quay người đi vào nhà.
Chỉ còn Huyết Ảnh Long ở lại với nụ cười thích thú trên môi.
Thật ra anh nhận thấy rằng, những lúc bên cạnh cô gái ấy, trong tim anh luôn có một cảm giác gì đó rất đặc biệt. Thậm chí trong chuyến đi đối đầu với băng nhóm của lão Hổ vừa rồi, chỉ là vô tình nghe lão gọi tên Tử Du thì anh đã bị mất tập trung, dẫn đến trúng đạn vào ngực phải.
Lẽ nào cả hai như băng với lửa này, nay đã va vào lưới tình?