Trương Ai Thống cắn răng không để bản thân kêu lên thành tiếng, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm xanh xao, đôi môi run lên vì đau đớn, cậu lại nhìn về phía Trương Bằng, nhưng ông ta thản nhiên cứ như không thấy được sự khác thường từ đứa con trai của mình vậy.
Lúc này, bên tai Trương Ai Thống vang lên giọng nói dịu dàng của Tô thị: “A Nễ à, mẹ biết con thích ngọc bội của anh ba, nhưng con phải nói cho mẹ biết chứ? Mẹ đâu tiếc gì với con, cần gì tranh giành với người nhà, thôi thì cũng lỡ rồi, hai đứa làm hòa bỏ qua chuyện này đi, mình nói đúng không, thưa mình?”
Trương Bằng không nhìn Tô thị, mà chỉ chăm chăm đợi câu trả lời của Trương Ai Thống: “Mẹ con nói đúng không? Con quấy phá tranh giành ngọc bội của anh ba à?”
Trương Ai Thống há miệng, chưa kịp nói gì thì cơn đau sau lưng lại tăng gấp bội, lúc này toàn thân của cậu run lên, đau đến mức sắp không đứng vững, cậu nhắm mắt lại, sau đó khẽ gật đầu một cái thừa nhận tội lỗi không do bản thân gây ra.
Tô thị nghe được câu trả lời như mình mong muốn thì hài lòng thả tay ra, thu cây trâm nhọn vào tay áo rồi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trương Bằng, nói: “Thôi mình đừng giận, con nhỏ lỡ lầm, thằng Hải cũng có lỗi khi tức giận đánh A Nễ, hay là chúng ta cho qua chuyện này đi, cơm canh sắp nguội rồi kìa.”
Tô thị nói xong lại nháy mắt ra hiệu cho Trương Hải, gã ta lập tức cúi đầu vái rằng: “Bẩm cha, con khờ vô tri, không nên vì một chút tức giận mà tổn thương tình cảm anh em, con khờ tại đây xin lỗi cha, xin lỗi A Nễ, nếu A Nễ thích ngọc bội đó, thân làm anh con phải chủ động đưa ra mới phải.”
Sắc mặt của Trương Bằng lạnh tanh, dùng giọng nói uy nghiêm hỏi: “Vậy miếng ngọc bội kia đâu?”
Lần này cả Tô thị lẫn Trương Hải đều giật thót mình, làm gì có miếng ngọc bội nào, họ chỉ bịa ra một câu chuyện đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Ai Thống mà thôi.
Tô thị vội vàng phân bua: “Trong lúc hai đứa nhỏ giành giật, miếng ngọc bội đó đã bị hư, em đã cho hạ nhân quăng đi rồi.”
Trương Bằng không nói gì, trong lời biện giải có trăm ngàn sơ hở, chỉ cần ông ta làm tới cùng thì sẽ dễ dàng vạch trần ra thôi, nhưng ông ta không muốn đánh vỡ lời nói dối trắng trợn này, có đôi khi chính vì như thế mà tương lai mới càng thú vị.
Trương Bằng đảo mắt nhìn sang Trương Ai Thống đang quỳ rạp xuống đất, sau đó liếc sang Trương Hải nói: “Chuyện này coi như cho qua đi, A Nễ có lỗi, nhưng con không nên đánh em, so với nó, lỗi của con còn nặng hơn, sau khi dùng bữa xong thì ra sân đứng tấn một canh giờ cho cha.”
Trương Hải cúi đầu, răng nghiến chặt kêu ken két, hắn ta chắp tay vái lạy: “Vâng thưa cha, con khờ nhận phạt.”
Trương Bằng gật đầu, sau đó nói với Trương Ai Thống: “A Nễ, chuyện đã xử lý xong, con qua đây dùng bữa với cả nhà đi.”
“Không được!” Tô thị hét lớn.
Trương Bằng cau mày bất mãn nhìn Tô thị, hỏi: “Hà cớ gì không được?”
Tô thị siết chặt khăn tay, cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, đáp: “Bẩm mình, vừa rồi hai đứa nhỏ đánh nhau, quần áo trên người A Nễ dơ hết rồi, nếu ngồi vào bàn chỉ e khiến cả nhà ăn mất ngon, chi bằng để A Nễ về phòng riêng rồi em sẽ cho người hầu bưng phần ăn riêng cho nó, mình thấy vậy có được không?”
Tô thị vốn không định cho Trương Ai Thống ăn cơm, sở dĩ gọi người đến là vì biết cậu đã không ăn gì mấy ngày nay, muốn cho cậu nhìn các món ăn trải khắp bàn mà thèm thuồng, chỉ chờ Trường Bằng tới lập tức kêu cậu cút đi, nhưng lần này Trương Bằng xuất hiện quá sớm làm hỏng hết hình tượng bà lớn đức hạnh đoan trang của bà ta, bây giờ lại còn muốn cho cậu ngồi ăn chung bàn, thử hỏi làm sao bà ta đồng ý cho được?
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Trương Bằng lại phá hủy tính toán của bà ta.
“Quần áo dơ rồi thì đợi thằng bé thay ra, chẳng lẽ mọi người đói tới mức không chờ được một lúc sao?”
Trương Bằng vừa lên tiếng, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, ngoại trừ Trương Bằng và Trương Ai Thống ra, biểu cảm ai nấy đều phẫn nộ đến vặn vẹo, bà lớn Tô thị, cô hai Trương Ngọc Nhi, cậu ba Trương Hải và cậu năm Trương Tân dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía thiếu niên gầy gò đang quỳ rạp xuống đất.
Cậu năm Trương Tân mới lên tám tuổi không sợ trời đất gào lên: “Cha thật bất công, tại sao vì một kẻ hầu thấp kém mà bắt con phải chờ chứ? Hơn nữa con cũng không muốn ngồi ăn với nó, không chịu, con không chịu đâu.”
Trương Tân la hét vùng vẫy làm loạn, Tô thị làm như lúng túng trước cảnh này rồi lại không biết nên xử lý thế nào, bèn đưa mắt cầu cứu phu quân, bà ta hy vọng rằng ông ta sẽ cảm thấy phiền mà cho Trương Ai Thống lui xuống