Lê Dương Chính nghỉ ngơi một lúc cơ thể cũng bình thường trở lại, nhưng cổ họng vẫn hơi ngứa, hắn nhấp một ngụm trà để nhuận thanh quản, thằng Quy đứng bên cạnh nhăn mặt không vui, nói: “Cậu thật là, sao lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ? May mà mình về nhà kịp, mà trước giờ cậu có thích ăn đồ ngọt đâu, sao hôm nay lại ăn lệ chi nhân hạt sen?”
Bình thường thằng Quy rất sợ Lê Dương Chính, nhưng trong lòng vẫn vô cùng quan tâm vị chủ nhân này cho nên không nhịn được mà trách cứ.
Lê Dương Chính cũng hiểu thằng Quy muốn tốt cho mình nên cũng không khó chịu, chỉ nói: “Lát nữa thằng Thống về có hỏi thì nói ta không sao.”
Nếu nhóc con biết vì mình mà hắn bị dị ứng chắc chắn sẽ tự trách bản thân, huống hồ lần này do hắn sơ suất chứ không phải lỗi của cậu.
Lê Dương Chính vừa dứt câu thì cửa phòng đã bị gõ vang, thằng Quy mở cửa, thấy Trương Ai Thống đứng trước mặt, biểu cảm hoang mang, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
“Cậu bị sao vậy?” Thằng Quy hỏi.
Trương Ai Thống không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm Lê Dương Chính, ánh mắt có chút thất vọng, có chút đau khổ và cả tức giận.
Lê Dương Chính nhíu mày đứng dậy, hỏi: “Ai bắt nạt ngươi à?”
Vừa nói hắn vừa giơ tay muốn sờ đầu cậu, nhưng bị cậu né tránh.
“Con biết sự thật rồi.” Trương Ai Thống vừa mở miệng thì nước mắt lập tức tràn ra như đê vỡ.
“Hức… nếu cậu chỉ coi con như con tin, tại sao lại đối xử tốt với con như vậy, cậu ác lắm… hu hu…”
Lê Dương Chính không hiểu nhóc con trước mặt bị làm sao bèn kéo tay cậu lại, nhưng cậu lập tức vùng ra.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Lê Dương Chính không hiểu “chính mình”.
“Cậu biết thân phận thật sự của con đúng không?”
Lê Dương Chính ngờ ngợ đoán ra điều gì đó, đáp: “Biết, con trai của thừa tướng Trương Bằng.”
“Hức… cậu biết mà, hóa ra tất cả những gì cậu làm đều là vì muốn dùng con uy hiếp cha của con thôi sao?” Trương Ai Thống hét lên, dường như sự tuyệt vọng đã nuốt chửng tâm trí của cậu rồi.
“Cậu Thống, cậu không được lớn tiếng với cậu chủ!” Thằng Quy hô lớn.
Lê Dương Chính cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm.”
“Vậy con nên quan tâm cái gì bây giờ? Tiếp tục ngu ngốc sống trong ảo tưởng lừa dối, sau đó trơ mắt nhìn cha của mình bị người ta hãm hại sao?” Trương Ai Thống cười chua xót.
“Câm miệng! Sao ngươi dám bênh vực ông già khốn nạn kia hả?” Lê Dương Chính tức giận gầm lên, hắn không thể nào chấp nhận được chuyện “chính mình” vì người cha tàn độc kia chống đối lại hắn.
Lý trí của hắn dần mất khống chế, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến vào nhau kêu lên ken két, hắn biết mình có bệnh, mỗi lần nhắc đến Trương Bằng cảm xúc trong lòng sẽ biến thành quỷ dữ thâu tóm hành vi của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ tổn thương “chính mình” mất.
“Nhốt nó vào phòng cho ta!” Lê Dương Chính ra lệnh cho thằng Quy.
Gã lập tức kéo Trương Ai Thống về gian phòng nhỏ bên cạnh, cậu rưng rưng nước mắt nhìn hắn, đến khi cửa phòng mình đóng lại, cậu chỉ biết rúc vào một góc tối ôm mặt rơi lệ.
Mọi thứ lại quay về như trước kia rồi sao? Cha ơi, cha sẽ đến cứu con đúng không?
…
Tin tức Lê Dương Chính công khai dẫn nam sủng ra ngoài, lại còn hành động thân mật ở chốn đông người nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, lập tức trở thành chuyện cười được kể trong trà lâu tửu quán, người thì ngao ngán lắc đầu, kẻ nhếch môi khinh bỉ.
Trương Hải vẫn thường la cà tụ tập với đám nho sĩ thư sinh cho nên cũng nghe được tin này, ngoài mặt gã làm như không quan tâm đến tiếng xấu của Lê Dương Chính hòng lấy cái danh quân tử lễ độ, nhưng trong lòng đã sớm bật cười to sung sướng.
Hừ, lần trước tên phế vật kia dám làm gã mất mặt trước nhiều người như thế, hại gã lo được lo mất sợ hắn giấu tài, bây giờ thì yên tâm rồi, cái loại ham mê nam sắc này thì làm nên trò trống gì.
Trương Hải vui vẻ trở về phủ thừa tướng, vào vào cửa Trương Ngọc Nhi đã chặn gã lại, quở trách: “Anh đi đâu vậy? Cha trở về rồi anh có biết không?”
Trương Hải căng thẳng hỏi: “Cha có nhắc anh không?”
“Có, nhưng mẹ nói anh đến thư viện Đông Phương đọc sách nên cha bỏ qua, anh đó, đã nói với anh thời gian này nên ngoan ngoãn ở nhà đi sao không nghe?”
Trương Hải xoa xoa lỗ tai, gã ghét nhất là bị mẹ và em gái càm ràm, vì thế kiếm cớ chuồn về phòng thay đồ khiến Trương Ngọc Nhi chỉ biết tức giận thầm hận sắt không rèn thành thép.
Trương Hải vừa trở về phòng, hầu cận của gã là thằng Tí vội chạy tới, báo: “Bẩm cậu ba, con tới báo tin.”
Trương Hải xua tay nói: “Lại là tin tức nó đi nghịch đất ở ruộng chứ gì.”
“Không ạ, sáng nay con phát hiện tên Chính đưa nam sủng của hắn ra ngoài.”
Trương Hải nhăn mặt quát: “Tin này cả kinh thành đều biết rồi, kêu ngươi đi theo dõi thằng Chính mà còn chậm hơn cả ta, đúng là đồ vô dụng mà.”
Thằng Tí vội khom lưng báo cáo tiếp: “Cậu nghe con nói hết đã, thằng hầu của tên Chính vừa đưa chủ của nó tới đồng ruộng xong thì lén lút chạy tới phía sau núi, con đi theo thì thấy nó vào một căn nhà lá trên tay cầm theo một cái hộp nghi là vàng bạc châu báu, một lúc sau nó đi ra với vẻ mặt tức tối lắm, con thấy chắc chắn đây là âm mưu, bên đó biết không đấu lại cậu trong kỳ thi Hương nên dùng thủ đoạn dơ bẩn đấy ạ.”
Trương Hải nghe xong cũng cảm thấy đáng ngờ, suy ngẫm một lúc gã nói: "Mày chuẩn bị đi, mai ta đến căn nhà lá sau núi, ta phải xem thử thằng Chính dùng chiêu trò hèn hạ gì để thắng ta.”
…
Bên này, Trương Bằng đang được Tô thị chăm sóc sau chuyến đi tuần vất vả, ông ta lim dim mắt thư thả tận hưởng sự xoa bóp của thê tử.
Một lúc sau, ông ta mở miệng nói: “Lát nữa mình đi sửa soạn cho A Nễ chỉn chu một chút, mai tôi sẽ dắt nó đến Đại Tự Viện đăng ký nhập học.”
Động tác tay của Tô thị khựng lại, sắc mặt u ám tối sầm lại, sau đó bà ta bỗng quỳ xuống bên chân Trương Bằng, lấy tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bẩm mình, do em hết, mình tha lỗi cho em.”
Trương Bằng lạnh lùng nhìn Tô thị như đang nhìn một người đã chết nhưng do bà ta đang cúi đầu cho nên không thấy được, ông ta hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chuyện là A Nễ mắc lỗi làm sai em có răn dạy nó vài câu, nhưng đứa bé này quá ngang bướng cho nên đã bỏ nhà đi, em đã cho người đi tìm nhưng không thấy, hu hu… tại em mà ra, nếu em thuận theo ý nó thì nó không bỏ đi rồi.”
Tô thị khóc lóc trông vô cùng tội nghiệp, bà ta đang chờ phản ứng của Trương Bằng, chờ ông ta tức giận mắng tên nghiệt súc kia hoặc là chờ ông ta lo lắng phái người đi tìm cậu.
Nhưng không, ông ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tô thị, bà ta thấy bầu không khí quá yên ắng bèn ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt thù hằn như dao nhọn của phu quân.
“Mình à…”
“Tô thị, ta không ngờ ngươi lại ác độc tới mức như vậy, ta đánh giá thấp ngươi rồi.”
Tô thị hoang mang lắc đầu nói: “Mình nói gì vậy? Em đã làm gì mà mình nói em như thế?”
Trương Bằng khom người xuống giơ tay ra bóp chặt cằm của Tô thị, gằn từng chữ một nói: “Ta chưa từng thấy người mẹ nào ác độc đến mức hại con của mình thê thảm như ngươi, hành hạ nó suốt sáu năm chưa đủ, bây giờ tự tay bán nó đi, ngươi đúng là độc phụ, con rắn độc chết người mà.”
Tô thị vốn còn muốn biện giải, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt vô tình của Trương Bằng, bà ta bỗng bật cười: “Ha ha, mình thôi cái câu nó là con ta đi, nó là con của ả tiện nhân Quỳnh Hoa kia, sáu năm qua ta đánh đập nó thừa sống thiếu chết chẳng phải mình cũng biết đó sao? Nhưng mình không hề ngăn cản, tính ra mình cũng độc ác không kém gì ta đâu.”
Trương Bằng đanh mặt lại, buông cằm của bà ta ra rồi đứng lên, thái độ dửng dưng như thể chuyện không hề liên quan tới mình, ông ta nói: “Tô thị, hy vọng ngươi đừng bao giờ hối hận.”
Nói xong ông ta xoay người bước ra khỏi phòng, Tô thị ngồi bệt dưới đất nhìn theo bóng lưng của ông ta.
“Ha ha ha… hối hận, ha ha ha… làm sao ta hối hận được chứ, muộn rồi, ông không cứu được nó nữa đâu, ha ha ha… muộn rồi!”
Tiếng cười của Tô thị vang vọng khắp sân viện khiến đám người hầu khiếp sợ không thôi.
Trương Bằng đi thẳng về phòng sách của mình, ông đề lại Nhiếc chờ sẵn nơi đó, khom lưng báo cáo: “Bẩm thừa tướng, cậu tư hiện đang ở trong phủ thái sư.”
Trương Bằng híp mắt lại, sau đó nói: “Lâu rồi ta chưa ghé thăm phủ thái sư nhỉ?”