Đầu giờ Mão[1] của ngày hôm sau, Lê Dương Chính thức giấc theo thói quen, trời bên ngoài còn tối đen, hắn bèn thắp đèn dầu lên.
Thấy trong phòng sáng đèn, thằng Quy vội vàng rót nước sôi từ trong ấm đã đun sẵn từ trước ra chậu, đang định bưng vào cho cậu chủ rửa mặt thì thấy Trương Ai Thống đứng lóng nga lóng ngóng trước cửa.
“Cậu cần gì sao?” Thằng Quy hỏi.
“Tôi… tôi… tôi muốn hầu hạ cậu chủ, nhưng không biết nên làm gì.” Trương Ai Thống cúi thấp đầu xuống, trông dáng vẻ này rất thích hợp để bắt nạt.
“E hèm, cậu chủ đã dặn cậu không cần dậy sớm, phải ngủ nhiều để vết thương mau lành, hơn nữa việc hầu hạ cậu chủ đã có tôi và hai con hầu làm, còn về phần cậu, cậu chủ sẽ có sắp xếp riêng mà.” Thằng Quy nói xong định giơ tay lên gõ cửa.
“Có… có thể để tôi bưng nước vào được không?”
Nghe Trương Ai Thống hỏi vậy, thằng Quy chợt thông suốt, thì ra chàng trai này cũng biết tìm cơ hội lấy lòng chủ cả đấy chứ, cậu chủ đã coi trọng cậu ấy như vậy, mình nên tạo điều kiện cho người ta trèo lên cao biết đâu sau này sâu lột xác thành bướm, mình sẽ trở thành ân nhân của cậu ấy thì sao.
“Được rồi, nước tôi pha sẵn, độ ấm vừa phải luôn đó, nhớ hầu hạ cậu chủ cho đàng hoàng vào đấy.”
Thằng Quy đưa chậu nước cho Trương Ai Thống rồi rời đi, cậu cầm chậu nước trên tay đứng chần chừ trước cửa không dám bước vào.
“Sao còn chưa mang nước vào?”
Giọng của Lê Dương Chính vọng ra từ bên trong, Trương Ai Thống giật mình vội vàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trương Ai Thống mở nhẹ cánh cửa ra, lúc này Lê Dương Chính chỉ mặc mỗi cái khố ở dưới thân, phần trên trần trụi không một mảnh vải, cậu vừa nhìn thấy cảnh này vội vàng xoay lưng lại, mặt mày đỏ ửng rồi trở nên nóng bừng bừng.
“Sao lại là ngươi bưng nước vào cho ta? Tụi hầu ở bên ngoài lại muốn làm loạn nữa rồi à?” Lê Dương Chính quát.
“Dạ… dạ không phải, là tự con muốn bưng nước vào hầu… hầu hạ cậu rửa mặt.”
Lê Dương Chính ngẫm lại cảm thấy sau sự việc phạt con Hồng hôm qua, đứa nào chán sống lắm mới dám động vào nhóc con này, vì thế cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
“Bưng nước vào rồi thì đặt lên bàn đi, xoay lưng lại làm gì?”
“Dạ.”
Trương Ai Thống xoay người lại, đầu cúi gằm xuống thấp đến nỗi cằm có thể chạm vào ngực luôn.
Lê Dương Chính đang định kêu cậu ngẩng đầu lên thì thấy vành tai của cậu đỏ ửng, lại nhìn nửa thân trên trần trụi của mình, hắn như hiểu ra điều gì đó.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên rồi lấy áo lót mặc vào.
“Ta mặc áo rồi, ngẩng đầu lên đi.”
Lúc này Trương Ai Thống mới chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên cả khuôn mặt đã đỏ bừng bừng trông, Lê Dương Chính không nhịn được mà bật cười, tại sao hắn không biết “chính mình” cũng có khoảnh khắc ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy chứ?
Rửa mặt xong, Lê Dương Chính lại để cho “chính mình” giúp mình mặc quần áo, nhìn động tác trúc trắc của cậu, không hiểu sao tâm trạng của hắn rất tốt đẹp.
“Lát nữa ta theo thầy giáo học tập, ngươi đi cùng ta.”
Trương Ai Thống ngạc nhiên xoe tròn mắt, hỏi: “Con đi theo đến chỗ cậu học được chứ ạ?”
Trong trí nhớ của cậu thì trường học là một nơi trang nghiêm, kẻ hầu như cậu có tư cách bước vào sao?”
“Ừ, cứ đi theo ta là được, cha ta mời thầy giáo về dạy riêng trong phủ, không câu nệ lễ tiết như ở trường học.”
Nghe Lê Dương Chính giải thích, gánh nặng trong lòng Trương Ai Thống cũng được buông bỏ, hắn thấy cậu thở phào thì biết mình làm đúng rồi, tâm tư của nhóc con này mẫn cảm và phức tạp thật đấy.
“Nhưng muốn đến nơi dạy học thì quần áo tóc tai của ngươi cũng phải chỉnh tề, nếu không sẽ khiến thầy giáo không vui.”
Trương Ai Thống hoảng hốt sờ lên đầu tóc của mình rồi hoang mang hỏi: “Con… con ăn mặc như vậy đã được chưa ạ?”
Lê Dương Chính nhìn chàng trai trước mắt một lượt từ trên xuống dưới, quần áo trên người cậu do hắn đưa tới, đương nhiên phù hợp, còn đầu tóc thì… vẫn như một cái ổ quạ.
“Ngồi xuống đi, ta chải tóc cho ngươi.”
“Không…”
Nhưng Lê Dương Chính đã ấn cậu xuống ghế rồi cầm lược lên nhẹ nhàng chảy đầu cho cậu.
Cảm nhận bàn tay ấm áp kia chạm vào tóc mình, trái tim của Trương Ai Thống đập loạn rộn ràng, khóe môi không khỏi cong lên, đôi mắt lấp lánh tựa như có vô vàn ánh sao đang nhảy múa ở bên trong.
“Từ trước đến giờ ta chưa từng vì ai chải tóc thế này đâu, ta định sẽ làm điều này cho người cùng ta đi tới cuối đời đấy.”
Đáng tiếc hắn không có cơ hội này, đời trước đã thế, có lẽ đời này cũng vậy thôi.
Tuy nhiên lời này lọt vào tai Trương Ai Thống lại gợi lên vô số ảo tưởng trong lòng chàng trai mới lớn, tâm hồn của cậu giống như một cái cây khô héo được tắm mình trong làn nước ngọt ngào thanh khiết, lòng khao khát muốn được yêu thương lại trỗi dậy một cách vô cùng mãnh liệt.
Cậu cố gắng kiềm chế bản thân không được làm ra chuyện xấu hổ trước mặt cậu chủ, nhưng khóe môi lại không kiềm chế được mà nhếch lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Cười cái gì chứ?”
Lê Dương Chính cho rằng nhóc con lại nghĩ chuyện không đâu rồi cười một mình, như vậy cũng tốt, đỡ hơn cứ lầm lì ủ dột khiến người ta lo lắng.
Búi tóc buộc dây vải cho Trương Ai Thống xong, Lê Dương Chính ngắm nhìn thành phẩm của mình rồi mỉm cười nói: “Đáng tiếc bây giờ ta không thể đội mấn cho ngươi, nếu không trông ngươi sẽ càng thêm tuấn tú.”
Nước Đại Lịch quy định chỉ có người mang công danh hoặc con cháu quan lại quý tộc mới được đội mấn, còn dân thường thì phải búi tóc buộc vải hoặc quấn khăn, nếu ai dám tự ý đội mấn, một khi phát hiện sẽ phạt rất nặng, thậm chí học sinh cũng sẽ bị tước quyền đi thi.
Có rất nhiều cách để chứng tỏ địa vị của mình, đội mấn là hình thức được áp dụng phổ biến nhất, Lê Dương Chính hy vọng có một ngày Trương Ai Thống sẽ bước lên vị trí cao hơn, được nhiều người biết tới và tôn trọng.
Tuy nhiên, Trương Ai Thống nghe xong lại cúi mặt xuống, cậu cố gắng che đi biểu cảm lúng túng mắc cỡ của mình.
Ngoại trừ đạt thành công danh ra, muốn đội mấn thì phải trở thành vợ của những người đạt công danh, Lê Dương Chính còn nói muốn tự tay đội mấn cho Trương Ai Thống khiến cậu không khỏi nghĩ rằng hắn có ý định cưới mình vào nhà, trái tim càng đập điên cuồng hơn.
“Tại… tại sao ạ?”
Tại sao lại cứu cậu? Tại sao lại đối xử tốt với cậu? Tại sao lại muốn… cưới cậu?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu chàng trai trẻ, cậu thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ nam nhân trước mặt.
Trương Ai Thống hỏi rất nhỏ, nhỏ đến mức suýt nữa Lê Dương Chính không nghe được.
“Có lẽ vì chúng ta có duyên, đáng tiếc ta không cứu ngươi ra sớm hơn, nếu không ngươi đã không chịu nhiều khổ sở như vậy rồi.”
“Hu hu…”
Lê Dương Chính vừa dứt câu Trương Ai Thống đã ôm lấy eo của hắn rồi bật khóc nức nở.
“A Nễ không khổ, mọi chuyện đều đã qua, A Nễ có cậu chủ che chở là may mắn nhất đời của A Nễ rồi, hu hu…”
–
Chú thích:
[1] Giờ Mão từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Lời của Gừng:
Lê Dương Chính (danh từ): Thánh thả thính.