Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Trương Ai Thống cảm nhận được ánh mắt ác độc từ những người xung quanh, bàn tay cầm đũa khẽ run lên, cậu biết, sau bữa ăn hôm nay, ngày tháng sắp tới của cậu sẽ không khác gì địa ngục.

Ăn cơm không nói đêm ngủ không mớ, một bàn sáu người im lặng động đũa, cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đây thôi, cho dù ngày sau thế nào thì cùng lắm cũng như trước kia, chỉ cần Trương Ai Thống cố gắng chịu đựng là được, nhưng trong lúc uống trà tráng miệng, Trương Bằng lại nói ra một câu khiến mẹ con Tô thị và cả Trương Ai Thống đều phải ngỡ ngàng.

“Năm nay A Nễ đã mười lăm sắp sửa sang mười sáu tuổi, nhưng tâm trí ngu dốt học mãi chẳng vào, mời nhiều thầy về dạy mà tới hiện tại nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, con trai của Bằng này không thể bất tài như vậy được, lần này ta đi tuần may mắn lập được công, thánh thượng ban cho ta một ân huệ, ta xin cho A Nễ được vào Đại Tự Viện học, vào đó rồi, cho dù ngờ nghệch đến cực điểm cũng trở nên thông minh sáng dạ thôi.”

Trương Bằng vừa dứt lời, người trong toàn sảnh đều giật thót mình, trong đó Trương Hải phản ứng dữ dội nhất, chỉ thấy gã ta đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Đó là trường dành cho hoàng tộc và con em quan lại, sao cha lại cho nó đi? Còn con thì sao?”

“Hỗn láo.” Trương Bằng vỗ mạnh xuống án kỷ rồi gầm lên.

Tô thị vội vàng kéo Trương Hải lại, giả vờ trách: “Con không được lớn tiếng với cha như vậy.”

Sau đó Tô thị đi đến bên cạnh Trương Bằng, đặt nhẹ tay lên vai ông ta, dịu dàng nói: “Mình đừng tức giận hại thân, thằng Hải cũng vì quá ham học, lại thấy cơ hội vào Đại Tự Viện ở ngay trước mắt cho nên nóng nảy quên lễ nghĩa mà thôi, hơn nữa em thấy A Nễ học cái gì cũng chẳng vào, sợ là vào trường rồi sẽ gây chuyện mất mặt, hay là mình cho thằng Hải vào thay đi, mai sau nối gót thằng Thanh thi đỗ hạng cao, cùng hỗ trợ mình việc trong triều.”

Trương Hải biết vừa rồi mình lỗ mãng, tất cả đều do tên nghiệt súc kia làm hại, gã liếc xéo Trương Ai Thống đang đứng trong góc một cái, sau đó tiến tới trước mặt Trương Bằng, vái lạy: “Thưa cha, mẹ nói không sai, con khờ đã học xong tứ thư ngũ kinh, năm nay có thể tham gia thi Hương rồi, nếu được vào Đại Tự Viện học, kỳ thi sắp tới chẳng những nắm chắc phần đậu mà còn có thể đậu thứ hạng cao, hơn nữa con khờ sẽ kết giao nhiều bạn bè con nhà quyền quý, ngày sau vào triều, cha sẽ như hổ mọc thêm cánh, nếu để A Nễ vốn ngu dốt không biết chữ đi học, chỉ e mất mặt là chuyện nhỏ, người đời mà biết thân phận của nó, nói không chừng sẽ là mối họa lớn cho nhà họ Trương chúng ta.”

Nói xong, Trương Hải đắc ý liếc nhìn Trương Ai Thống thị uy.

Đầu của Trương Ai Thống càng cúi thấp hơn, những người này mở miệng đóng miệng đều nói cậu ngu dốt ngờ nghệch, nhưng thật sự có phải vậy hay không?

Từ lúc cậu bước chân vào phủ thừa tướng năm mười tuổi, đúng là Trương Bằng có mời thầy về dạy, nhưng ông ta không thường ở nhà, mọi chuyện đều do Tô thị lo liệu, người thầy được mời tới có thể gặp cậu hay không phải do bà ta định đoạt, sở dĩ sáu năm cậu không học được một chữ là bởi vì căn bản không ai đến dạy cậu cả.

Những vị thầy đồ kia đã sớm theo phe Tô thị, mỗi lần gặp Trương Bằng đều ngao ngán thở dài, than rằng tư chất của cậu quá yếu kém, học mãi chẳng nhớ được gì, sau đó hứa sẽ dụng tâm dạy dỗ nhiều hơn để câu thì giờ giảng dạy.

Ban đầu Trương Bằng còn quan tâm một hai lần, cảm thấy thầy đồ này dạy không tốt bèn đổi người khác, nhưng dần dà ai cũng nói vậy, ông ta bắt đầu cho là thật, từ đó bỏ phế không quan tâm, để cái danh ngu dốt thất học này gắn chặt lên trên người Trương Ai Thống.

Nay Trương Bằng đột nhiên vì việc học của cậu mà xin thánh thượng ban ân cho cậu vào ngôi trường lớn nhất nước Đại Lịch học tập khiến lòng cậu chợt cảm thấy ấm áp.

Hóa ra cha vẫn quan tâm và để mình ở trong lòng, cha còn đặc biệt vì mình mà cầu cạnh nhà vua, nói vậy chẳng phải cha đang tìm lối thoát cho mình hay sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi của Trương Ai Thống không tự chủ được mà cong lên, đó là một nụ cười hạnh phúc đã lâu không hiện lên trên gương mặt của cậu rồi.

Tuy nhiên, ở trong mắt Tô thị, nụ cười này lại là sự khiêu khích trắng trợn, bà ta cắn chặt răng căm tức nhìn chằm chằm Trương Ai Thống, lồng ngực ép đau đến khó thở.

Quả nhiên là nghiệt súc do ả tiện nhân kia sinh ra, năm lần bảy lượt cướp đồ vật của bà ta chưa đủ, nay còn muốn cướp luôn cơ hội của con trai bà ta, chờ đó, nhất định, bà ta nhất định sẽ khiến tên súc sinh này phải trả giá.

Chỉ thấy Tô thị hít sâu một hơi rồi lại nặn ra một nụ cười điềm đạm, nói: “Bẩm mình, thằng Hải nói đúng, thân phận của A Nễ bất tường [1], sợ là không nên cho ra ngoài gây dị nghị.”

“Bất tường?” Trương Bằng nhướng mày hỏi lại.

Ghi chú: [1] Bất tường: Xấu xa, không tốt, bất thiện.

--

Lời của Gừng: Nếu một ngày nào đó bản thân vì một sự cố mà trở thành người khác hoặc đang ở tương lai quay ngược trở về gặp lại bản thân, mấy bà có muốn che chở yêu thương hướng bản thân mình để mình sống tốt hơn không hay sẽ sống một cuộc đời mới và không quan tâm mình ở một phiên bản khác sống thế nào?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!