Tô Đào mặc trang phục biểu diễn từ phòng chờ chạy đến tổ đạo cụ, trên đường đi thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Ai cũng đều rất kinh ngạc cảm thán nhưng Tô Đào không để ý đến mấy thứ đó, giờ cô chỉ nghĩ đến chuyện cái quạt thôi.
Đến phòng đạo cụ.
"Chào anh, tôi là thí sinh tham gia chương trình, tôi tên Tô Đào, tôi muốn mượn anh một cái quạt"
Tô Đào nói với người của tổ đạo cụ.
Người quản lý đạo cụ là một nam nhân hơn 30 tuổi, vừa nhìn thấy Tô Đào đã bị kinh diễm một trận, không hề chú ý xem cô nói cái gì.
"Cô.. cô nói muốn mượn gì cơ?"
Sắp phát sóng trực tiếp rồi, Tô Đào không khỏi có chút lo lắng.
Cô chưa kịp nói lại thì một giọng nói thanh lãnh vang lên.
"Cô ấy nói muốn mượn quạt, màu đỏ"
Âm thanh này vang lên từ phía sau lưng. Tô Đào quay lại nhìn xem là ai.
"Chỉ còn 5 phút thôi", Ninh Mạn Ni nói giọng lạnh nhạt.
Tô Đào cảm kích hướng cô ấy gật đầu một cái, sau đó bày ra vẻ mặt mong đợi nhìn người của tổ đạo cụ.
"Quạt à, có một cái, cô đợi chút"
Người quản lý đạo cụ kiểm tra danh sách đạo cụ một chút, sau đó đến giá để đạo cụ lật lật vài cái rồi lấy ra một chiếc quạt hương bồ*.
* quạt hương bồ 蒲扇 [Púshàn]
* * * Quạt hương bồ
Tô Đào mím môi
Người quản lý đạo cụ đi qua hỏi, "Cái này được không?"
Tô Đào lắc đầu nhìn sang Ninh Mạn Ni.
"Sao cô lại đắc tội cô ta vậy?", Ninh Mạn Ni tính tình trầm mặc, cảm thấy trong phòng ồn ào nên ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy sắp đến giờ phát sóng trực tiếp mới định quay về phòng, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng Tô Đào nói.
Lại nghe được mấy người trong phòng chờ thảo luận, cô mới biết chuyện gì xảy ra.
Lúc trước ở nước H cô cũng đã trải qua mấy việc tương tự, xem thông tin của Tô Đào mới biết cô ấy hơn Tô Đào hai tuổi, là lần đầu tiên tham gia mấy cuộc thi như vậy nên cô mới động lòng trắc ẩn muốn đi xem xem có thể giúp được gì không.
"Không biết nha.."
Nhiều năm làm cảnh sát khiến tính cảnh giác của Tô Đào lớn hơn người bình thường, gần như trở thành bản năng, lúc Ninh Mạn Ni ở ngoài cửa cô đã cảm nhận được, không thấy ác ý nào từ cô ấy cho nên cô cũng không vạch trần.
Hiện giờ người ta đến đây chắc là vì lo lắng cho cô.
Tô Đào cười cười với cô ấy, "Quan tâm cô ta làm gì chứ!"
Ninh Mạn Ni cũng cười một cái, "Ừ đúng", người như vậy không thể gây ra sóng gió gì được.
Cô cảm thấy Tô Đào là người có khả năng nổi tiếng nhất trong số họ.
Dựa vào thực lực cũng được, dựa vào nhan sắc cũng thế còn phải xem cô ấy chọn dựa vào cái gì nha!
Lúc này giọng của đạo diễn vang lên trong loa, để bọn họ tập hợp ở sau sân khấu trong vòng 2 phút.
Hai người đều có chút lo lắng nhìn nhau.
"Chỉ có thể dùng cái này..", Tô Đào lẩm bẩm, sau đó đi đến kệ lấy ra một thanh kiếm.
Nếu đã không tìm được quạt phù hợp thì cô sẽ múa kiếm, điệu múa cổ trang lần này của cô rất khó, chủ yếu kiểm tra kỹ năng của vũ công, vốn dĩ dùng quạt thì cô không phải lo lắng gì nhưng mà hiện tại phải thay bằng kiếm cô có chút lo lắng sẽ xảy ra sự cố trên sân khấu.
Nhưng hiện giờ cũng không có đạo cụ nào khác thay thế được quạt, chỉ có thể đặt cược một lần.
Tô Đào mang theo kiếm cùng Ninh Mạn Ni đi đến nơi ghi hình vừa đúng lúc hết giờ quy định.
Trương Ngôn Phù thấy Tô Đào và Ninh Mạn Ni cùng nhau xuất hiện liền ngạo mạn nhếch môi một cái, không thèm liếc họ một cái.
Ninh Mạn Ni nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì chạm nhẹ vào Tô Đào một cái.
Nhìn theo ánh mắt của cô ấy, vừa đúng cùng Trương Ngôn Phù chạm mắt với nhau.
Tô Đào lập tức chuyển mắt sang hướng khác, lúc này cô không muốn nhìn thấy cô ta dù chỉ một chút.
Chán ghét toàn tập!
Sắc mặt Trương Ngôn Phù vô cùng khó coi, lại nghĩ đến bình chọn trên weibo càng khiến cô ta tức giận hơn, rõ ràng cô ta lớn lên cũng không kém sao Tô Đào lại có thể chiếm vị trí thứ nhất cơ chứ, chỗ nào của cô ta cũng đẹp hơn con nhỏ đó có được không hả!
Nhất định là nó mua chuộc fan hâm mộ bình chọn cho nó rồi!
Trương Ngôn Phù càng cảm thấy có khả năng, nhìn mặt của cô ta xem ngũ quan không nhìn ra một chút sai sót nào, lớn lên sao có thể không hoàn mỹ cơ chứ, lại có mấy phần giống Tô Lê, chắc chắn là phẫu thuật thẩm mỹ!
Đầu năm nay vì để cọ nhiệt mà thậm chí còn phẫu thuật để giống nam minh tinh, ngay cả tên cũng gần giống nhau, Trương Ngôn Phù đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra chuyện gì đó, gương mặt trở nên hung ác.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, lúc đạo diễn hô bắt đầu gương mặt của cô ta cũng lập tức trở thành thiếu nữ ngọt ngào.
Người tình cờ thấy cảnh này- Tô Đào.
"..."
Cạn ngôn.
Thật ra ngay cả chương trình truyền hình trực tiếp thì cũng bị người khác khống chế, mỗi thí sinh đều được bốc thăm để xác định thứ tự trên sân khấu, bốc được số thứ tự bao nhiêu thì biểu diễn lúc ấy.
Ninh Mạn Ni là người biểu diễn đầu tiên, màn múa đầu tiên vô cùng bùng cháy.
Một điệu múa biến hóa nhiều phong cách khác nhau.
Điều này đủ để thấy thực lực của cô ấy.
Nhìn qua thấy Ngô Phỉ và Hàn Thần đang liên tục cảm thán, họ là những người am hiểu vũ đạo nhất trong số mấy vị giám khảo. Đặc biệt là Ngô Phỉ, anh ấy đã có hơn 20 năm kinh nghiệm vũ đạo.
Điểm của Ninh Mạn Ni sẽ không thấp.
Hôm nay mới là thi đấu chính thức, cho nên cuối cùng sẽ có một người rời đi.
Tô Đào là người thứ năm biểu diễn, lúc gần đến lượt, cô liền hít sâu một hơi.
Vốn dĩ gương mặt của Lưu Niên đang vô cùng vui vẻ nhưng khi nhìn thấy trường kiếm trong tay Tô Đào thì liền khựng lại, chân mày nhíu lại.
Chuyện gì vậy! Không phải là quạt sao!
Nhưng mà lúc này đâu có kịp để anh hỏi có chuyện gì cơ chứ, bởi vì màn biểu diễn đã bắt đầu rồi.
Đứng trên sân khấu, Tô Đào chậm rãi nhảy theo điệu nhạc, múa cổ phong luôn cường điệu vẻ đẹp của đường cong cơ thể "vặn, nghiêng, viên, cong, ngẩng, phủ, lật, cuộn" và khí chất bên trong "mạnh mẽ kiên cường, uyển chuyển tinh tế", thậm chí là chú trọng vần thân*.
* là một thuật ngữ trong múa cổ trang, ý chỉ vần điệu của thân thể
Vần thân của Tô Đào cực đẹp, một cái chau mày một nụ cười đều vô cùng thích hợp, vũ đạo mềm mại kết hợp với trường kiếm, hai thứ đối lập nhưng không hề lộ ra sự không thích hợp mà tạo ra một loại vẻ đẹp khác lạ.
Có lúc thanh kiếm được vung ra kết hợp với âm thanh chém gió làm nên một loại khí thế cho cô, có lúc thì lại mềm mại dịu dàng.
Đây là hiệu quả mà Tô Đào thậm chí còn không ngờ tới.
Lúc di chuyển thanh kiếm nhìn thấy Thời Hàn ở dưới sân khấu đang giơ ngón tay cái lên, cô đột nhiên cười một cách rạng rỡ.
Là phản ứng trong tiềm thức.
Khu vực bình luận trên Internet đã trở nên căng thẳng, nếu lúc này mở bình luận lên thì bạn sẽ phát hiện mình không thể nhìn thấy gương mặt của cô ấy nữa bởi tất cả đều bị bình luận của cộng đồng mạng che phủ.
Điên cuồng hét aaaaaaaaaaaaaaaa!
[Nụ cười của tiểu tỷ tỷ đã giết chết mị rồi!]
[Tại sao tiên nữ lại phải hạ phàm, không lẽ là để cho phàm nhân chúng ta biết khoảng cách giữa người và tiên sao]
[Mị không quản gì nữa, cô ấy là của mị]
[Mẹ ơi! Con gặp được thần tiên này!]
[Thần tiên tỷ tỷ mau nhìn tôi đi!]
[Oh aaaa! Màn múa kiếm này đẹp quá đi]
[Đào Tử có thể đóng phim cổ trang đó]
[Từ nay trở đi, nữ chính trong tiểu thuyết đều có mặt rồi]
[Hình như là bạn học của mị..]
[Lầu trên đang gây chú ý hả]
[Gây chú ý+1]
[Gây chú ý+2]
[Gây chú ý+ chứng minh thư 132846]
Lưu Niên vẫn luôn chú ý khu bình luận, đột nhiên phát hiện hình như fan của Tô Đào đã tăng lên gấp đôi!
Đại ma vương vẫn là đại ma vương, cho dù không phải về học tập thì vẫn là đại ma vương!