Cố Từ đứng ở phía sau Tô Đào, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Cảnh, trong mắt không che dấu địch ý.
Lâm Cảnh nhíu mày, cười: "Xin chào, Cố tiên sinh."
"Lâm lão sư." Cố Từ vươn tay nắm một cái, rất nhanh liền rút về, hai tay đút túi.
Tô Đào cảm thấy có chút xấu hổ, cảm xúc này của hắn bất ngờ không kịp đề phòng, với sự hiểu biết của cô đối với hắn, hắn rất ít khi có lúc lộ ra ngoài cảm xúc như vậy, nhất là trước mặt người khác.
Tô Đào cúi đầu, đầu óc cô nhất định là xuống nước, vì sao phải nói ra lời mời hắn cùng đi.
Tô Đào cũng không biết Lâm Cảnh cũng đang chờ cô.
Hiện tại hối hận cũng không kịp.
"Lên xe đi."
Đang nghĩ làm sao bây giờ, thanh âm ôn nhuận của Lâm Cảnh liền truyền tới, Tô Đào theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt mỉm cười của anh và cửa ghế phụ đã được mở ra.
Tô Đào chần chờ nhìn Cố Từ bên cạnh, không ngờ hắn cũng đang nhìn lại, vẻn vẹn chỉ một giây Cố Từ giật khóe miệng một chút, kéo cửa xe phía sau ngồi vào.
Tô Đào cười áy náy với Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh im lặng lắc đầu, che đầu cô nhìn cô ngồi vào, mới từ trước xe vòng qua ngồi vào ghế lái.
Đến nơi ăn tối.
Bọn họ đến trễ một chút, nhân viên phục vụ đang phục vụ đồ ăn, Tô Đào và Lâm Cảnh một trước một sau đi vào, vừa vào cửa liền có người gọi bọn họ ngồi xuống.
Đông Li cũng ở đó.
Hắn nhìn thấy Cố Từ ở phía sau tiến vào, khuôn mặt vốn đang cười chợt ngưng đọng, cau mày như có điều suy nghĩ, bên cạnh hắn còn có một chỗ trống,
Cố Từ ngồi xuống cùng người hai bên gật đầu chào hỏi.
Chỉ là hắn nhìn thấy thời điểm Đông Li ngẩn người, cái này...
Đông Li cũng chỉ là cười gật đầu, không nói gì, hắn giả vờ cùng người bên phải bên cạnh tán gẫu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua Tô Đào.
Có những bất ngờ, nhưng cũng có những lo lắng.
Loại bữa cơm này, lại có đạo diễn ở đây, không tránh khỏi liên kết mời rượu.
Đạo diễn tuổi không lớn, hơn ba mươi tuổi, được coi là trẻ tuổi tài cao, đạo diễn cùng tuổi đã xem như ưu tú nhất, làm ra mấy bộ phim không tồi.
Hắn hơi say, đứng dậy trò chuyện với một số diễn viên.
Tô Đào ăn rất yên tĩnh, từng ngụm từng ngụm từng ngụm nhỏ, Lâm Cảnh buông đũa xuống, cằm đặt lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn cô ăn.
Thật dễ thương.
Tô Đào cảm giác được tầm mắt bên cạnh, cắn nửa bên khoai tây chiên, nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười cong một đôi mắt.
Lâm Cảnh bị cô lây nhiễm, cũng cười nhìn cô.
Một màn này rơi vào trong mắt Cố Từ, mắt hắn ngậm băng sương, nửa chén rượu trắng bị hắn uống một hơi cạn sạch, đưa tay đi lấy bình rượu, bị Đông Li cầm cổ tay.
"Có vài thứ nhất định không phải của cậu, trong mệnh thỉnh thoảng đừng cưỡng cầu." Đông Li nhìn vào mắt hắn.
Cố Từ lạnh lùng quát một tiếng, phất tay hắn ra, tự mình cầm rượu qua bình rượu đến một chén, uống một hơi cạn sạch, hắn nhìn Tô Đào, lời nói với Đông Li, "Nếu tôi lại muốn cưỡng cầu thì sao."
Đông Li nhìn hắn, hơn nửa ngày không nói gì, cuối cùng không biết là cười nhạo hay là thở dài, "Thì ra là đem chính mình ngã vào."
Tay Cố Từ cầm rượu dừng lại, đột nhiên nhìn về phía hắn, chén rượu nặng nề rơi trên bàn, trong phòng ồn ào, không ai chú ý tới tình huống bên này, "Anh có ý gì?"
"Ý tôi sao?"
"Ồ, ý tôi là sao? Ý anh là sao? " Đông Li hơi kề sát bả vai hắn, nghiêng đầu nói: "Nếu đã tìm được, vậy đồ đạc của cô ấy tôi sẽ lấy về."
Đông Li nói xong liền khôi phục lại biểu tình lúc trước, quay đầu đi nói chuyện với người bên cạnh.
Cố Từ mắt như lợi kiếm, tay chậm rãi nắm thành quyền.
Lấy lại được không?
Hắn bồi thường nửa cái mạng cướp lấy đồ đạc, làm sao có thể để cho người ta lấy lại.
Nếu cưỡng cầu không được, hắn cũng không bận tâm nữa, có một số kế hoạch nên đưa lên lịch trình.
...
🌷
: Cố Từ rốt cuộc làm gì?