Lúc cảnh sát đến, Tô Đào đang bình tĩnh ôm quần áo đã giặt xong từ toilet đi ra.
Cảnh sát chạy tới, bọn họ nhận được điện thoại của người báo cảnh sát liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cảnh máu bắn tung tóe tại chỗ trong tưởng tượng không phát sinh, nạn nhân tựa hồ còn có chút bình tĩnh.
Nhìn thấy đồng phục quen thuộc, Tô Đào sửng sốt một chút, "Chào đồng chí."
Cô vốn định phơi quần áo xong liền báo cảnh sát, ai ngờ vừa mới lấy quần áo ra cảnh sát liền đến, còn đang suy nghĩ cảnh sát làm sao lại ở đây.
Người cầm đầu cảnh sát liền nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn Về phía Tô Đào có chút kinh ngạc, hẳn là không nghĩ tới lại là một minh tinh, nhưng trình độ chuyên môn của hắn vẫn rất chuyên nghiệp.
"Tô tiểu thư, chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát, nói nơi này có người cầm dao giết người."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Đào cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo không xác định.
"Đúng vậy, người này cầm dao đi vào phòng, đã bị tôi khống chế, đồng chí cảnh sát mang hắn đi đi, vất vả rồi." Tô Đào chỉ chỉ nam nhân bị trói trên mặt đất.
Người đàn ông từ lúc cảnh sát vào cửa không ngừng run rẩy, hiện tại bị mấy cảnh sát dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn, nhất thời bị doạ, nhìn biểu tình quần cũng sắp bị dọa cho tiểu đến nơi.
Tô Đào nhìn thấy vậy, lắc đầu, sớm biết vậy cần gì lúc trước phải như thế.
"Tô tiểu thư, chúng tôi cần phải ghi lời khai của cô, cô tiện theo chúng tôi đến cục cảnh sát không?" Hai cảnh sát đã đứng sau lưng người đàn ông để cởi trói cho hắn và còng tay.
"Đương....", Tô Đào muốn nói đương nhiên, sau đó đột nhiên ý thức được, "Tôi vẫn đang ghi hình chương trình."
Trời ạ, sao cô lại quên, hình như cô vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, không phải tất cả đều phát sóng sao, xong rồi, Lục Niên đã dặn dò cô phải lưu lại ấn tượng dịu dàng cho mọi người, lúc này không thể đứng vững được.
Lại nghĩ lại, thời khắc nguy cấp bảo mệnh quan trọng hơn.
Cảnh sát nhìn camera đầy phòng, còn có điện thoại di động trên bàn bị quét màn hình, im lặng.
Nghe Tô Đào nói: "Tôi có một thư phòng nhỏ không có camera, có thể lấy lời khai."
Cảnh sát gật đầu, "Được."
Tô Đào dẫn người đi vào thư phòng, giải thích ngắn gọn sự tình.
Cảnh sát há miệng, không đợi hắn nói ra điều gì, Tô Đào liền nói: "Sau khi lập án điều tra có thể triệu tập tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ phối hợp với cơ quan công an làm việc."
Cảnh sát: "Được rồi, vậy..."
"Tôi cần phải ký, đúng không?", Tô Đào cầm bút vừa ký tên mình lên bản ghi chép, vừa nói: "Nếu sau này có thiếu sót hoặc sai sót, có thể tùy thời liên hệ với tôi để bổ sung và sửa chữa, quá trình hành hung của hắn đã được phát sóng trực tiếp ra ngoài, trên Weibo sẽ tra được chứng cứ video, mặt khác camera trong phòng này cũng đã ghi lại, tôi đã liên hệ với tổ tiết mục để sao chép lại quá trình, sau này sẽ đưa cho anh."
Cô đã thông báo cho chương trình, có lẽ đã gửi đến hộp thư của cô.
"...... Được rồi."
Làm thế nào hắn có thể cảm thấy cô hiểu điều đó.
"Đây là dao hắn dùng, tôi bỏ vào trong túi bảo quản, anh yên tâm lúc đấy tôi dùng găng tay, không làm hỏng dấu vân tay."
Trong nhà không có túi vật chứng, chỉ có thể dùng túi bảo quản gom sống một chút.
Tô Đào nói xong không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh sát xuất thần đang nhìn cô.
"Còn vấn đề gì không?" Cảnh sát phản ứng lại, ngượng ngùng nói: "Không có vấn đề gì."
"Ân." Cô sao chép video từ hộp thư vào ổ USB.
"Đây là quá trình hành hung, à đúng rồi, về bồi thường thì thôi, xử lý theo quy định của pháp luật, chịu trách nhiệm hình sự, vất vả rồi."
Nhìn đồng phục quen thuộc, Tô Đào trong lòng cảm khái muôn vàn, bất tri bất giác lúc nói chuyện liền mang theo thói quen kiếp trước.
Bồi thường cố gắng tương tự như tiền thuốc men và bồi thường thiệt hại tinh thần.
Cô sẽ không lấy số tiền đó, quá ngại đi.
Huống hồ, tinh thần ai bị tổn hại còn chưa chắc.