Cuối cùng cũng không thể hẹn Lâm Cảnh đi ăn.
Gần đây Tô Đào bị bọn chó săn nhắm đến, nếu chụp được hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm thì không cách nào giải thích được.
Cô định đợi qua một thời gian nữa sẽ mang cúp trả anh, nhưng hiện tại cô chỉ có thể chuyển phát nhanh qua cho anh thôi.
Trước khai giảng một ngày, cô và Nhan Thanh Thanh còn có cả Cố Từ tụ tập tại nhà cô.
"Đào Tử, cậu nấu ăn ngon quá đi, mình ăn một đống luôn đó"
Nhan Thanh Thanh vuốt vuốt bụng nhỏ, lười biếng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
"Đồ con heo", Cố Từ chế giễu không thương tiếc.
"Cậu mới là heo đó", Nhan Thanh Thanh không phục, rõ ràng cậu ấy ăn cũng không ít hơn cô.
Cố Từ hừ một tiếng.
"Đào Tử, mai chúng ta cùng nhau đi học đi, lần cuối đi học chung với cậu hình như là lúc học lớp 3 tiểu học đó"
Nhan Thanh Thanh cảm khái nói, dù sao thì cũng học chung một trường đại học, chẳng qua một người ở khu phía đông, một người ở khu phía tây.
"Được thôi, nhưng mình không ở ký túc xá đâu"
Kinh Đại cách trường cũng không xa, bình thường cô còn phải nhận một vài công việc cho nên không tính ở ký túc làm phiền mọi người, hơn nữa cô cũng có thể dễ dàng làm việc.
Nhan Thanh Thanh: "Vậy sau này mình sẽ đến nhà cậu ăn ké uống ké, à ngủ lại luôn"
"Dù sao cũng có lưu dấu vân tay của cậu rồi mà, lúc mình không có nhà thì cậu cũng có thể đến"
Nhan Thanh Thanh cũng giống như người thân của cô, ngoại trừ người trong nhà thì chỉ có Nhan Thanh Thanh có mật mã nhà cô.
"Đào Tử, cậu tốt quá đi", bạn thân tốt như vậy có thể tìm ở đâu chứ!
"Không ở ký túc xá chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?", bình thường ánh mắt của Cố Từ đều rất ảm đạm, chỉ lúc nào nhìn cô thì mới sáng lên được một chút.
"Không đâu, ở ký túc mới phiền đó", như vậy sẽ không tránh được việc suốt ngày bị chụp.
"Cậu ngốc sao, chắc chắn sẽ có người chụp cậu ấy đăng lên mạng, lỡ như chụp được bạn học bên cạnh cậu ấy thì sao, người ta không vui thì làm sao"
Nhan Thanh Thanh nhìn anh y như đang nhìn đứa ngốc.
Cố Từ tức giận không thèm nói chuyện nữa.
Tô Đào lấy ra một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp từ ngăn kéo dưới kệ TV.
Đây là quà mà Tô Kính nhờ cô đưa cho Nhan Thanh Thanh.
"Đào Tử, cậu biết bên trong có gì không?"
Nhan Thanh Thanh tò mò lật lên lật xuống hộp quà, có vẻ rất nặng, lắc lắc một cái, còn có tiếng đồ vật di chuyển.
Hình như là một cục gì đó.
"Không biết, anh ấy không nói", Tô Đào lắc đầu, lúc Tô Kính đưa cho cô chỉ nói đưa cho Nhan Thanh Thanh giúp anh.
"Để mình xem", Nhan Thanh Thanh nóng lòng muốn mở quà, vừa mở vừa đoán xem bên trong có gì.
Vừa nhìn thấy, trong lòng liền vui đến nở hoa.
Tô Đào nhìn rõ logo in trên hộp là nhãn hiệu son môi LW mà Lâm Cảnh làm đại ngôn, chính là cái nhãn hiệu mà hôm trước cô và anh quay quảng cáo chung với nhau, thảo nào mà Thanh Thanh vui như vậy, màu son của hãng này đang là màu hot nhất hiện nay, hot đến mức không cháy hàng, trong nước gần như không thể mua được, nhiều người còn nhờ người mua từ nước ngoài mà cũng không được.
Trước đó Nhan Thanh Thanh từng đăng ảnh lên vòng bạn bè bày tỏ tình yêu sâu sắc đối với mấy thỏi son này, chỉ là cô không mua được.
Tô Đào tính nhờ Tô Lê để ý giúp cô thỏi son này, không ngờ anh thứ năm của mình lại hành động nhanh như vậy, chưa gì đã mua được rồi.
"Cảm ơn anh năm của cậu giúp mình nha", Nhan Thanh Thanh không đợi kịp thử luôn son, trời ạ, màu này đẹp quá đi!
Tô Đào nhìn thỏi son liền nhớ lại dáng vẻ chăm chú của Lâm Cảnh lúc tô son cho cô, sau đó lại nhớ ra mình bá khí hôn anh một cái, trên mặt liền lộ ra vài phần mất tự nhiên.
"Đào Tử? Cậu đang nghĩ cái gì vậy", Nhan Thanh Thanh bặm bặm môi để son lan đều ra, lúc này cô ấy mới để ý thấy Tô Đào đang ngẩn người.
"Hơ hơ.. Cậu tự cảm ơn đi"
"Ai ya, người ta ngại mà!", nghĩ đến Tô Kính, mặt của Nhan Thanh Thanh liền hồng một mảng.
Cố Từ đã quá quen với thần sắc trên mặt của Tô Đào, bởi vì anh cũng từng trải qua cảm giác như vậy.