Cái gọi là thị sát đơn giản chỉ là hình thức, cô nhìn văn phòng không nhiễm một hạt bụi, trong lòng thực muốn cười, cô đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy thì ra văn phòng còn có thể sạch bong sáng bóng đến mức độ này.
Mục Khiêm Thư đương nhiên rất hài lòng, thời điểm anh đi ngang qua người Đỗ Cận, cô có thể nghe được anh cười khẽ một tiếng, mấy người phụ nữ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Mục Khiêm Thư, ánh mắt không chút che dấu.
Đỗ Cận nhìn nét mặt hòa ái của Mục Khiêm Thư ân cần nói chuyện với chị Viên, lúc chị Viên trả lời hơi cà lăm, bộ dáng này giống như lúc cô biết được thân phận của Mục Khiêm Thư, cũng cà lăm như vậy.
Quả nhiên các cô đều là người phàm, đối với Mục Khiêm Thư chỉ có thể ngưỡng mộ.
Mục Khiêm Thư xem xét xong thì gật gật đầu, lúc chuẩn bị bước sang bộ phận kế tiếp bỗng quay người nhìn chằm chằm Đỗ Cận hồi lâu, thẳng đến khi tất cả mọi người trong văn phòng, kể cả những lãnh đạo kia đều nhìn Đỗ Cận, Mục Khiêm Thư mới mở miệng: “Ngày hôm qua em nói tối nay đi cùng anh tới chỗ đó, nói phải giữ lời đấy?”
Đỗ Cận a một tiếng, trong đầu ầm một phát, toàn bộ thế giới đều im lặng, sắc mặt cô đỏ hồng, cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng chiếu đến.
Mấy vị lãnh đạo lớn cũng còn tàm tạm, mặc dù giật mình nhưng năng lực ứng biến đương nhiên so với mấy nhân viên nhỏ trong văn phòng cao hơn nhiều, Đỗ Cận nhìn đồng nghiệp quen thuộc lần lượt từng khuôn mặt của từng người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể tin được.
Đột nhiên cô cảm thấy, thế giới này thật hắc ám.
Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận không đáp lời, rất kiên nhẫn chờ đợi, những người còn lại cũng không dám nói gì, cuối cùng Trương Mẫn phải đẩy đẩy cánh tay Đỗ Cận: “Nói đi chứ.”
Đỗ Cận cảm thấy Mục Khiêm Thư đang cố ý, cô xấu hổ đến không còn lời nào để nói, cúi đầu thật thấp. Trong nội tâm thật sự oán hận Mục Khiêm Thư muốn chết, anh lúc nào cũng như thế này, ra bài không theo lẽ thường gì cả.
Mục Khiêm Thư lại cười khẽ một tiếng, khuôn mặt thanh tú che kín sự bất đắc dĩ, giọng điệu cưng chiều nói: “Anh chờ em.”
Chờ em… Chờ em gái nhà anh!
Trong lòng Đỗ Cận bồi thêm một câu, lại không dám mắng thành tiếng, cảm giác ánh mắt bên cạnh sắp đè ép cô đến chết rồi.
Đợi Mục Khiêm Thư rời đi, mọi người trong văn phòng đều xúm lại Đỗ Cận, mấy người có quan hệ tốt với Đỗ Cận đều oán trách Đỗ Cận thật không có nghĩa khí, nói xa nói gần đều là ý tứ muốn Đỗ Cận chiếu cố nhiều hơn.
Đỗ Cận miễn cưỡng đáp vài câu, chị Viên hét lên một cậu: “Mấy người không cần làm việc phải không!”
Chị Viên nói xong đi vào văn phòng, mọi người tản ra như chim, lần đầu tiên Tiểu Lâm không cùng chị Viên theo đuôi đi vào văn phòng, mà nhỏ giọng nói thầm một câu, hừ hừ, cũng không biết hiện tại ai là Boss. Nói thầm xong lại nở nụ cười với Đỗ Cận một cái.
Đỗ Cận làm bộ như không nghe, cô vẫn không thích con người Tiểu Lâm này.
Quả nhiên đúng như dự liệu của Mục Khiêm Thư, không tới tan tầm toàn bộ người trong công ty đều biết Mục Khiêm Thư anh có bạn gái ở phòng thiết kế, tên là Đỗ Cận.
Khóe miệng Mục Khiêm Thư hơi nâng lên, cảm giác như vậy coi như không tệ. Nhưng anh cũng có thể đoán được tâm tình khác của người trong cuộc, chỉ sợ hiện tại trong lòng Đỗ Cận đang hận anh đến nghiến răng.
Buổi chiều trước giờ tan tầm một tiếng, Mục Khiêm Thư xách Đỗ Cận đi, vẫn không quên chào hỏi đồng nghiệp của Đỗ Cận, phân phó thư ký sắp xếp lịch tối nay cho anh.
Trương Mẫn lần đầu cảm thấy Boss hòa nhã với đồng nghiệp trong phòng, cho rằng Boss thật sự là nghiệp chướng, không biết làm vậy sẽ mang đến cho Đỗ Cận thêm nhiều tình địch sao.
Nhưng mà dùng sự trong sạch của Đỗ Cận đổi lấy tự do cho mình, bản thân không cần phải làm gián điệp nữa, Trương Mẫn vẫn thích làm bà tám hơn.
Đỗ Cận ngồi trong xe, nhìn Mục Khiêm Thư đang chăm chú lái xe, cô hừ hừ hai tiếng, lửa giận trong lòng vẫn chưa tắt, dứt khoát không thèm nhìn Mục Khiêm Thư, mở điện thoại lên.
Đỗ Cận mở trang web nội bộ trong công ty, sự tích của cô và Mục Khiêm Thư đã được lưu truyền thành ba bốn phiên bản, đơn giản chỉ là cô bé Lọ Lem cứu vớt hoàng tử bị rơi xuống vũng bùn, tiếp theo là đầy rẫy mấy sự kiện máu chó. Đỗ Cận tắt bài viết đi, đúng là thêu dệt bừa bãi vô căn cứ.
Còn có một bài viết tỉ lệ xem rất cao, đề mục là Cuối cùng là được bay lên cành biến thành phượng hoàng hay vẫn chỉ là chơi đùa mà thôi?
Đỗ Cận nhận thấy rằng đại bộ phận đều lựa chọn chỉ là chơi đùa mà thôi, trong lòng Đỗ Cận lập tức hơi khó chịu, cũng không phải trái tim cô dễ vỡ như thủy tinh, chỉ là càng quan tâm thứ gì mà lại bị nói như vậy trong lòng càng khó chịu.
Đỗ Cận cảm thấy trong lòng bực bội, dứt khoát tắt điện thoại, nhét vào trong túi.
Lúc Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận về đến nhà của anh, tâm tình Đỗ Cận vẫn không được tốt lắm, cô ngồi trên ghế sofa, miệng lẩm bẩm, khẽ cắn môi nói: “Hôm nay anh cố ý đúng không!?”
Đỗ Cận thầm thở mạnh một cái, rõ ràng cố ý để đồng nghiệp biết rõ quan hệ của bọn họ, còn khăng khăng nói cái gì thị sát, khiến cho toàn bộ đồng nghiệp ra sức quét dọn sửa sang như vậy. Thật đúng là nhà tư bản biết lợi dụng nhân viên.
Mục Khiêm Thư cởi áo khoác, trở về phòng thay đổi một bộ quần áo thoải mái, lại không đóng cửa phòng lại, Mục Khiêm Thư cởi chỉ còn lại bộ đồ lót, Đỗ Cận cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Mục Khiêm Thư đây là đang cảm thấy bản thân đuối lý cho nên quyết định… sao?
Không đợi Đỗ Cận nghĩ kỹ xem là nên hành quyết ngay tại chỗ hay là vừa cự tuyệt vừa mời chào, Mục Khiêm Thư đã mặc xong quần áo ra khỏi phòng, anh rót một ly cà phê đưa cho Đỗ Cận, nhìn Đỗ Cận bằng đôi mắt chăm chú nói: “Đỗ Cận, em cảm thấy anh cố ý sao?”
Mục Khiêm Thư đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, làm cho Đỗ Cận ngây ngẩn cả người, cô khẽ nhấp một ngụm cà phê Mục Khiêm Thư đưa, cảm thấy, có lẽ anh chỉ là vô tình thôi nhỉ?
“Chẳng lẽ không phải?” Hiện tại Đỗ Cận thực sự có chút không xác định được, rốt cuộc là Mục Khiêm Thư cố ý hay là tự mình đa tưởng?
“Đương nhiên là đúng, bằng không làm sao anh có nhiều thời giờ đi thị sát như thế?” Mục Khiêm Thư bỏ chén cà phê xuống, giọng điệu hờ hững nói.
Nộ khí Đỗ Cận vừa mới đè xuống lại bốc lên, cô biết mà, cô biết mà! Người đàn ông này chính là cố ý!
Mục Khiêm Thư nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Đỗ Cận, dịch người đến gần Đỗ Cận: “Em không phải bạn gái của anh sao?”
Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư giống như lang sói, lùi lại: “Đúng vậy.”
Mục Khiêm Thư được một tấc lại muốn tiến một thước, tiến tới trước một bước: “Ngày hôm qua không phải em nói tối nay tới đây sao?”
Đỗ Cận lại lui một bước: “Có.”
Mục Khiêm Thư đột nhiên vươn tay ôm vai Đỗ Cận đã bị đẩy lùi đến sát ghế: “Vậy thì còn vấn đề gì?”
Đỗ Cận bị ôm vào trong ngực, đầu óc trống rỗng, chỉ có vấn đề cuối cùng là Mục Khiêm Thư, có vấn đề gì sao? Có ư? Hay không có?
Mục Khiêm Thư không cho Đỗ Cận có thời gian để suy nghĩ, nâng hai má Đỗ Cận lên, đến khi Đỗ Cận hơi mở cánh môi, liền hung hăng hôn xuống.
Đỗ Cận cảm thấy tình yêu chính là như vậy, lúc nào cũng quan tâm lúc nào cũng nhớ nhung, nhìn vào mắt anh, trong lòng vui vẻ. Mặc kệ người khác nói gì hay dùng ánh mắt gì nhìn mình, Đỗ Cận cảm thấy có thể cùng Mục Khiêm Thư ở cùng một chỗ là đủ rồi. Dù trong mắt người khác, cô không xứng với anh.
Như chính lời nói của Mục Khiêm Thư, tình yêu của bọn họ, không cần được người khác tán thành, đồng ý. Chỉ cần chính mình cảm thấy hạnh phúc là được.
Sau cùng Mục Khiêm Thư hỏi Đỗ Cận: “Em cảm thấy hạnh phúc không?”
Trong lòng Đỗ Cận cảm thấy ngọt ngào: “Hạnh phúc…”
Thân phận được phơi bày, gần đây ở trong công ty Đỗ Cận rất nổi tiếng, trên cơ bản muốn lấy cái gì đều sẽ có người đưa đến tận tay, điều này khiến cô hơi ngượng ngùng. Thái độ đối xử với các đồng nghiệp càng thêm ôn hòa, vì vậy tính cách tốt đẹp của phu nhân tổng giám đốc truyền đến tai Mục Khiêm Thư. Mục Khiêm Thư liền gửi tin nhắn cho Đỗ Cận: “Tổng giám đốc phu nhân, tối nay có thể cùng anh dùng cơm không?”
Đỗ Cận nhận được tin nhắn, ngoài miệng cười, trên tay lại trả lời: “Ai là tổng giám đốc phu nhân, anh tìm lộn người à?”
Mục Khiêm Thư nhìn tin nhắn, khuôn mặt lạnh lùng trước giờ chợt ửng đỏ, thật là một cô nhóc nghịch ngợm.
Đương nhiên cũng sẽ có người không có ý tốt, cảm thấy Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận chỉ là chơi đùa mà thôi, làm gì phải tích cực như vậy, những người nghĩ như vậy đều nghĩ Đỗ Cận chỉ là chim sẻ muốn bay lên làm phương hoàng thôi.
Vì thế lúc đến căn tin ăn cơm, Đỗ Cận cảm giác được ánh mắt nịnh nọt lẫn ánh mắt châm chọc, tuy cô vô tâm vô tính, nhưng một lúc sau đã cảm thấy mình bị nhìn muốn thủng người.
Chuyện này trôi qua không quá nửa tháng, lời tiên đoán muốn biến thành phượng hoàng đã bị đập tan, bởi vì Mục Khiêm Thư đã bị một con phượng hoàng thực sự quấn lấy.
“Mục tổng, Lý tiểu thư đến.” Thư ký trưởng vào văn phòng Mục Khiêm Thư báo cáo, trong nội tâm không ngừng kêu khổ, cái cô Lý Vi Ngưng này gần đây rất chăm chỉ đến. Hết lần này tới lần khác Mục Khiêm Thư rất không chào đón cô ta, điều này còn làm khổ bọn người thư ký như anh, không chỉ xử lý tài liệu mà còn phải giúp ngăn cản đào hoa.
“Tôi đã nói…” Mục Khiêm Thư còn chưa nói hết, cửa đã bị đẩy ra: “Mục tổng như vậy thật không nể tình rồi.”
Hôm nay Lý Vi Ngưng mặc một bộ áo khoác ngoài màu đỏ, chân mang giày cao gót đỏ bảy cm, mái tóc uốn lượn như sóng được buộc lên, cả người thoạt nhìn thanh xuân dào dạt.
“Mục tổng, thật xin lỗi, Lý tiểu thư khăng khăng đòi vào.” Thư ký đi theo sau Lý Vi Ngưng nói, Mục Khiêm Thư phất phất tay, bảo thư ký ra ngoài.
“Lý tiểu thư có chuyện gì?” Mục Khiêm Thư tháo kính xuống, khép lại tài liệu, sắc mặt không một gợn sóng hỏi Lý Vi Ngưng, ánh mắt Lý Vi Ngưng dừng trên khuôn mặt của Mục Khiêm Thư, đến khi Mục Khiêm Thư sắp hết kiên nhẫn mới nói: “À… cũng không có gì, chỉ muốn cùng anh dùng bữa tối thôi.”
“Tôi không rảnh.” Mục Khiêm Thư rất tự nhiên từ chối, Lý Vi Ngưng có cha là đại cổ đông của công ty, đắc tội không nổi, nhưng Mục Khiêm Thư anh cũng không phải loại người có thể mặc cho người khác nặn tròn nặn dẹp.
“Mục tổng đừng vội từ chối chứ, tôi nói anh cùng tôi ăn cơm tuyệt đối sẽ có chỗ tốt.” Lý Vi Ngưng phối hợp đưa một tấm danh thiếp cho Mục Khiêm Thư, danh thiếp đặt trên bàn làm việc của anh, Mục Khiêm Thư rất hưng thú nhìn Lý Vi Ngưng: “Có chỗ tốt? Trên người Lý tiểu thư có chuyện gì mà Mục Khiêm Thư tôi có thể lấy được?”
Lý Vi Ngưng mím môi cười cười, đi qua bàn làm việc của Mục Khiêm Thư, dưới ánh mắt phòng bị của Mục Khiêm Thư tiến đến bên tai anh nói: “Cái gì cũng có thể, ví dụ như chuyện liên quan đến cha mẹ anh.”
Ánh mắt Mục Khiêm Thư bỗng chốc nheo chặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Vi Ngưng, như là đang đoán xem tin tức trong miệng Lý Vi Ngưng có đáng tin cậy.
Lý Vi Ngưng nhìn Mục Khiêm Thư khẩn trương, dùng ngón tay sờ lên mặt Mục Khiêm Thư: “Bộ dạng này có vẻ như là chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mục tổng, buổi tối tôi chờ điện thoại của anh.”