Thời điểm Mục Khiêm Thư đến thành phố M, Lý Vệ Anh đã chờ sẵn ở sân bay. Anh vừa xuống máy bay, Lý Vệ Anh liền mang theo thư ký một đoàn người đi ra ngoài.
Hoa Tư làm trong ngành thời trang đã ba mươi năm, ở thành phố K có địa vị không dễ lung lay, chi nhánh công ty cũng trải rộng khắp các nơi, chi nhánh ở thành phố M cũng là một trong số những chi nhánh nằm ở thế chân vạc.
Lý Vệ Anh là giám đốc đứng đầu, hắn theo công ty từ lúc mới thành lập, được công ty đào tạo trở thành nhân tài. Trong năm năm qua luôn giữ chức vụ giám đốc.
Chi nhánh thành lập đã được mười năm, chi nhánh này không phải làm về thời trang, mà là kinh doanh bất động sản.
Kinh doanh bất động sản là khi Mục Khiêm Thư còn đang ở tại nước ngoài đã chỉ định Mục Học Lâm tiến hành, giấc mộng của Mục Khiêm Thư không chỉ đặt giới hạn trong thành phố K, là một nhà lãnh đạo, anh luôn tự nhủ với chính mình phải đem năng lực khiến cho đôi cánh của mình càng thêm lớn mạnh. Ánh mắt của anh cũng phải nhìn xa hơn.
Mà chi nhánh này chính là cú đập cánh mạnh mẽ đầu tiên.
Công trình này từ ngày bắt đầu khởi công xây dựng luôn luôn suôn sẻ, cũng chứng minh ánh mắt Mục Khiêm Thư, quả thật bất động sản thu về lợi nhuận lớn hơn nhiều so với ngành thời trang.
Hai năm trước, Mục Khiêm Thư thay thế người điều khiển dự án của công ty. Việc làm ăn ngày càng phát triển không ngừng, từ nền tảng vững chắc một mình ôm trọn ngành du lịch lớn nhất thành phố M mà anh đã nhắm từ trước.
Khu du lịch lớn nhất nằm ở phía bắc thành phố M, chiếm diện tích 300 mẫu (khoảng 3 triệu mét vuông), nhiều phong cảnh đẹp. Khi còn chưa khai phá, danh lam thắng cảnh ở thành phố M đã rất nổi tiếng. Mục Khiêm Thư đã gạt bỏ muôn vàn khó khăn để giành lấy được vùng đất du lịch này vào tay mình, nữa đầu năm ngoái bắt đầu khởi công, ngày động thổ Mục Khiêm Thư còn đặc biệt từ nước ngoài chạy về.
“Sự việc giải quyết thế nào rồi?” Sắc mặt Mục Khiêm Thư vẫn còn hơi trắng, nét tuấn tú hiện ra trên khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt.
Mục Khiêm Kỳ sóng vai cùng Lý Á đi theo phía sau, ở trước mặt người ngoài cô vẫn chỉ là một tiểu thư đài các. Chính Lý Vệ Anh cũng không nhận ra thân phận Mục Khiêm Kỳ, cho rằng cô là thư ký của Mục Khiêm Thư, thái độ đối với Mục Khiêm Kỳ có chút tùy tiện.
“Không được thuận lợi lắm.” Lý Vệ Anh đi theo sau Mục Khiêm Thư, thái độ đối với người hậu bối này không phải là rất cung kính. Hoặc là nói, đứng trước Mục Khiêm Thư, hắn luôn bày ra tư thái cao ngạo.
Mục Khiêm Thư bỗng nhiên dừng bước lại, khiến Lý Vệ Anh thiếu chút nữa đâm sầm vào, khó khăn lắm hắn mới thu hồi bước chân, trên mặt đã có chút mất hứng.
“Tôi muốn nghe tin tức chi tiết, chuyện thuận lợi tôi cũng không phải tự mình tới đây.” Sắc mặt Mục Khiêm Thư càng thêm lạnh nhạt, lời nói lạnh như băng: “Còn nữa, tôi hi vọng anh có thể hiểu được, nói cho có lệ với tôi không phải chuyện tốt gì đâu.”
Sắc mặt Lý Vệ Anh khẽ biến đổi, trong lòng thu lại sự lỗ mãng của mình, tuy rằng lời nói của Mục Khiêm Thư có chút khó nghe, nhưng là trong lòng hắn lại hiểu rõ, nếu hắn cứ qua loa như vậy mà trở về công ty, chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn sẽ không dễ chịu…
Thư ký đưa đoàn người Mục Khiêm Thư đến một nhà hàng, Mục Khiêm Thư nhíu mày: “Đến công ty.”
Lần này trên mặt Lý Vệ Anh đã treo lên nụ cười nịnh nọt: “Mục tổng lần đầu tới thành phố M, vì để tiếp đãi anh tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ. Ăn xong có thể nghỉ ngơi một chút.” Nói xong dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Khiêm Kỳ.
Mục Khiêm Kỳ liếc Lý Vệ Anh một cái, Lý Vệ Anh giả vờ quay lại. Vừa vặn ngẩng đầu lên đã thấy Mục Khiêm Thư nhìn mình.
Mục Khiêm Thư nhìn chằm chằm Lý Vệ Anh trọn vẹn 3 phút, cho đến khi sắc mặt Lý Vệ Anh trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra mới thu hồi ánh mắt: “Đến công ty.”
Lý Vệ Anh vẫy tay với thư ký, thư ký vội vàng lái xe đến. Mục Khiêm Thư ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại, nói với Mục Khiêm Kỳ: “Khi nào đến thì kêu anh.”
Mục Khiêm Kỳ nhìn Mục Khiêm Thư mỏi mệt như vậy, đáp một tiếng.
Thời điểm xe đến công ty đã là một giờ buổi trưa, trong công ty không có người, hẳn là sắp đến lễ mừng năm mới nên đều đã nghỉ. Lý Vệ Anh đi theo Mục Khiêm Thư vào văn phòng tổng giám đốc.
Mục Khiêm Thư ngồi ở ghế làm việc, bắt chéo chân, sắc mặt bình tĩnh nhìn tài liệu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Vệ Anh, làm cho Lý Vệ Anh thiếu chút nữa đã không thể đứng vững.
Xảy ra sự cố là do một viên chức trong lúc thi công không tuân theo quy định làm việc khiến cho một người công nhân bình thường gặp phải tai nạn không may.
Người công nhân kia bị một vật từ trên cao rơi xuống đập trúng người, lúc được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã không kịp. Vốn chỉ là một tai nạn rủi ro, nhưng bởi vì vợ của người công nhân kia đến công trường gây rối làm cho sự việc bị phóng đại, hiện tại bốn phía truyền thông thành phố M đang trắng trợn tuyên bố công ty anh là vô nhân đạo.
Công trình bị ép đình công, vốn là định tháng ba năm sau sẽ hoàn thành công trình, quan trọng nhất là toàn bộ tài chính của Mục Khiêm Thư đều đầu tư vào khu du lịch này. Nếu việc này làm cho công trình không thể tiếp tục thi công, như vậy bị tổn thất sẽ không chỉ là chi nhánh này, cả Hoa Tư, thậm chí là các chi nhánh thuộc Hoa Tư đều sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc trước Mục Khiêm Thư cố ý đem tài chính đầu tư vào làng du lịch, Mục Học Lâm đã nhắc nhở, cẩn thận bị tiểu nhân nắm được chỗ sơ hở. Nhưng là thời cơ cùng nguy cơ luôn tồn tại song song, biết rất rõ con đường này nếu muốn đạt tới thành công thì trên đường đi phải có một số người chống lưng đằng sau, đây không phải là tác phong của Mục Khiêm Thư.
Mục Khiêm Thư nhìn tư liệu, tình huống đối với bọn họ rất bất lợi.
Chi nhánh công ty ở thành phố M vốn đã khiến cho người khác đỏ mắt, hơn nữa lần này có thể lấy được dự án xây dựng khu du lịch này lại càng làm cho các công ty khác ở thành phố M chướng mắt.
Hiện tại chuyện mà Mục Khiêm Thư muốn xác định chính là, thật không ngờ vẫn có người rắp tâm hãm hại.
Xem xong tư liệu, Mục Khiêm Thư sai Lý Vệ Anh gọi điện thoại hẹn cục trưởng cục cảnh sát ăn cơm.
Sự việc tiến hành coi như thuận lợi, cục trưởng vừa lúc ở gần đó có bữa tiệc. Nhận được điện thoại của Lý Vệ Anh rõ ràng đã biết là chuyện gì. Nghe khẩu khí của Lý Vệ Anh trong điện thoại nịnh hót lấy lòng, cục trưởng ở bên kia cười ha hả. Liền đồng ý sẽ đến gặp Mục Khiêm Thư.
Mục Khiêm Thư hẹn cục trưởng ăn cơm chiều, cầm lấy tài liệu đi ra ngoài, Mục Khiêm Kỳ vừa định đuổi theo, bị Mục Khiêm Thư ngăn lại: “Em đến khách sạn trước đi.”
Tuy rằng trong lòng Mục Khiêm Kỳ sốt ruột, nhưng cũng biết cô đi theo cũng không thể giúp được cái gì. Nói với Lý Á để thư ký của Lý Vệ anh đưa cô về khách sạn.
Mục Khiêm Thư đi phía trước, Lý Á đi ở giữa, Lý Vệ Anh đi theo sau cùng. Lý Á nhìn nhìn Lý Vệ Anh, nhỏ giọng hỏi Mục Khiêm Thư: “Có vấn đề gì sao?”
Mục Khiêm Thư lắc đầu, trên người lại nặng nề thêm mấy phần: “Đi xem thử hiện trường xảy ra tai nạn đi.”
Lý Vệ Anh sờ sờ đầu, không hiểu nổi Mục Khiêm Thư muốn làm gì.
Ba giờ chiều, bọn họ đến khu du lịch phía bắc thành phố M. Xuống xe, Lý Vệ Anh đi phía trước dẫn đường, Mục Khiêm Thư cùng Lý Á đi theo phía sau.
Khu du lịch đã hoàn thành xong ba phần tư, từ cổng cũng đã cảm nhận được bầu không khí nhàn nhã bên trong.
Nơi nơi đều là cây xanh bóng mát, vào mùa đông nhìn thấy một màn đầy sức sống tràn trề như vậy quả thực không dễ. Khu du lịch đông ấm hạ mát, mảnh đất này cũng vì vậy trở nên khó mua lại được. Tuy rằng Mục Khiêm Thư chưa từng nói qua anh mất bao nhiêu chi phí mới được lấy được mảnh đất, nhưng Lý Á biết, chắc chắn là không dễ dàng.
Trong khu du lịch đa số đều là khu vui chơi dưới nước, nhiệt độ thành phố M hơi cao, đến mùa Hạ thời tiết đặc biệt nắng nóng lại kéo dài. Cho nên khi thiết kế thường có khuynh hướng quan tâm đến những hạng mục liên quan đến nước trước tiên.
Địa điểm xảy ra tai nạn là ở gần bể bơi, tuy rằng đã qua mấy ngày nhưng dải băng vàng vẫn còn treo.
Mục Khiêm Thư cũng không đi vào, chỉ đứng ở nơi đó nhìn một hồi.
Lúc xảy ra chuyện, người công nhân không may kia đang đứng cạnh hồ bơi, bị viên gạch trên cần cẩu rơi trúng.
Sau khi tai nạn xảy ra, thủ phạm đã nhảy xuống cần cẩu trốn thoát. Người lái cần cẩu ngày đó chỉ là công nhân tạm thời, do người lái lúc trước đã xin nghỉ phép. Vì thế, nhà thầu mới tuyển một người tạm thời thay thế hai ngày.
Ai có thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ngay cả nhà thầu cũng không biết việc tin tức bị truyền ra ngoài khi nào.
Không tìm được hung thủ, gia đình người chết tất nhiên là không đồng ý, bắt đầu làm ầm việc này lên khắp nơi. Khiến cho giới truyền thông tranh giành vào cuộc.
Chi nhánh Hoa Tư ở thành phố M cũng được coi là một công ty lớn, xảy ra chuyện như vậy giới truyền thông không thể nào không hăng hái nhảy vào được?
Mục Khiêm Thư đứng tại chỗ, ánh mắt nheo lại nhìn lên không trung đã không còn người điều khiển: “Lúc ấy vì sao không lặng lẽ hòa giải?”
Bây giờ Lý Vệ Anh trả lời câu hỏi của Mục Khiêm Thư đã cung kính hơn rất nhiều: “Lúc ấy đã muốn lặng lẽ hòa giải, hơn nữa lúc đó còn đồng ý cấp cho gia đình người bị hại hai trăm vạn. Nhưng mà họ không đồng ý.”
Mục Khiêm Thư cầm tài liệu trên tay, cuốn lại một vòng vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “Không đồng ý ư?”
“Đúng vậy.” Lý Vệ Anh cúi đầu.
Sắc mặt Mục Khiêm Thư khôi phục lại không ít, đã không còn tái nhợt. Lý Á cùng Mục Khiêm Thư rời khỏi khu du lịch có chút mơ hồ không hiểu.
“Bây giờ đi đâu?” Lý Á đi theo phía sau dò hỏi.
“Đến gặp gia đình người bị hại.” Mục Khiêm Thư nói với Lý Á, rồi hỏi Lý Vệ Anh địa chỉ của người bị chết.
Lý Vệ Anh lúng túng nửa phút, sau đó bảo thư ký đưa địa chỉ.
Mục Khiêm Thư dự định đến tìm gia đình người bị hại trước, sau đó sẽ chạy về thành phố cùng cục trưởng ăn cơm. Nhưng thời gian lại không cho phép.
Mục Khiêm Thư nghĩ một lát nữa phải ăn cơm cùng cục trưởng, liền xoa nhẹ mắt. Mắt nhìn di động, là Đỗ Cận gửi tin nhắn đến: “Đến nơi gọi điện thoại cho em.”
Tâm tình Mục Khiêm Thư có chút phiền muộn giờ mới khá hơn một chút, trên mặt còn phủ một nụ cười nhẹ, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Mục Khiêm Thư cùng Lý Á trở lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ, buổi chiều Mục Khiêm Kỳ còn giúp hai người bọn họ mua hai bộ tây trang. Lý Á hôn một chút lên hai má của Mục Khiêm Kỳ: “Có bà xã thật tốt.”
Mục Khiêm Kỳ ngẩng đầu nhìn sang bên kia đã thấy Mục Khiêm Thư quần áo chỉnh tề: “Anh à anh cũng đừng nản lòng, em tin anh sẽ bắt được chị dâu từ trên tay ba mẹ chị ấy mà!”
Mục Khiêm Thư đang cầm điện thoại trên tay gửi tin nhắn cho Đỗ Cận. Nghe Mục Khiêm Kỳ nói xong cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng em gái một cái, sau đó nói: “Tại sao phải bắt?”
Mục Khiêm Kỳ che miệng cười: “Anh à không phải anh nhìn không ra bác gái không chào đón anh sao?”
Mục Khiêm Thư đứng thẳng lên, lấy ngón tay búng vào trán Mục Khiêm Kỳ: “Thì sao? Chị dâu em chẳng phải vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh sao.”
“Oa oa oa…” Mục Khiêm Kỳ nghe xong Mục Khiêm Thư nói mà oán trách ra tiếng: “Em là lần đầu thấy anh côn đồ như vậy đấy.”
Lý Á chỉnh đốn xong quần áo đi đến, đưa cho Mục Khiêm Kỳ một ánh mắt: “Không biết lớn nhỏ.”
Mục Khiêm Kỳ kéo cánh tay Lý Á: “Em chính là không biết lớn nhỏ đấy. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài…”
Khóe miệng Lý Á hiện lên nụ cười cưng chiều, mà Mục Khiêm Thư chỉ bỏ di động vào túi, chuẩn bị đi ra ngoài.