Mất một lúc lâu, tâm tình của Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận mới bình thường trở lại, không đợi Đỗ Cận mở miệng, cửa phòng bệnh lại bị gõ vang.
“Mời vào.” Mục Khiêm Thư khàn giọng lên tiếng.
Mục Khiêm Kỳ mắt đỏ hồng đi vào, Lý Á phong trần mệt mỏi đi theo phía sau.
“Anh, có chuyện gì thế? Vừa rồi chị dâu gọi điện thoại cho em cũng chưa có nói rõ ràng.” Mục Khiêm Kỳ bước nhanh đến bên Mục Khiêm Thư, nhìn nhìn sắc mặt của anh, nhỏ giọng dò hỏi.
Lý Á giữ lấy bả vai Mục Khiêm Kỳ: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.”
Mục Khiêm Thư nhìn thấy Mục Khiêm Kỳ, mày hơi nhăn lại, nhưng đến lúc nghe Mục Khiêm Kỳ nói là Đỗ Cận gọi cho cô mới dịu đi một chút: “Không sao, chỉ là hơi ăn nhiều một chút.”
Mục Khiêm Thư rõ ràng không tin, còn muốn lên tiếng. Lý Á nhìn tình trạng của Mục Khiêm Thư đã tạm ổn liền lôi kéo bàn tay Mục Khiêm Kỳ đi ra ngoài. “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm tối.”
Mục Khiêm Thư cho Lý Á môt ánh mắt cảm ơn.
“Thật xin lỗi.” Mục Khiêm Kỳ vừa đi, Đỗ Cận liền nhỏ giọng nói, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Mục Khiêm Thư.
“Đồ ngốc.” Mục Khiêm Thư ngồi thẳng người, kéo bàn tay của Đỗ Cận đặt ở trên môi: “Đừng tự trách mình, là anh không nói rõ ràng, không thể trách em.”
Đỗ Cận tuy rằng gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng trách cứ bản thân.
“Đói bụng không, em đi mua đồ ăn tối cho anh.” Đỗ Cận ngẩng đầu cười khẽ với Mục Khiêm Thư, nếu anh không muốn cô tự trách, cô sẽ vui vẻ cười cho anh xem, để anh yên tâm.
Mục Khiêm Thư gật gật đầu, tuy rằng anh hoàn toàn không đói bụng nhưng Đỗ Cận chắc chắn là chưa ăn tối.
“Ba mẹ em đâu?” Mục Khiêm Thư nhìn xung quanh không nhìn thấy Đỗ Thịnh và Lý Nhân: “Đã về nhà rồi?”
Đỗ Cận lấy ví tiền ở trong túi xách ra, chuẩn bị đi ra cửa phòng bệnh: “Ừ, bác sĩ nói đã không có chuyện gì nên em nói bọn họ về trước rồi.”
Mục Khiêm Thư ừ một tiếng, ánh mắt mỉm cười nhìn bóng lưng Đỗ Cận rời đi.
Qua ba phút, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Mục Khiêm Thư cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sao vậy, quên cầm gì sao?”
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Lý Nhân, ánh mắt của anh hơi nheo lại: “Bác gái?”
Lý Nhân rõ ràng biết Đỗ Cận không ở đây, sau khi đi vào liền bước đến trước giường Mục Khiêm Thư: “Sao rồi, cảm thấy tốt hơn chưa?”
Mục Khiêm Thư thấy Lý Nhân bước lại gần, trả lời: “Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn bác gái quan tâm. Đã làm phiền mọi người rồi.”
Lý Nhân ngồi trước giường bệnh Mục Khiêm Thư: “Chúng tôi thì không phiền gì nhưng lại làm cho Tiểu Cận sợ hãi, khóc lóc một trận.” Ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Nhiều năm rồi tôi chưa từng thấy nó khóc nhiều như vậy.”
Mục Khiêm Thư tựa hồ có thể tưởng tượng dáng vẻ của Đỗ Cận lúc đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ.
Lý Nhân nhìn khuôn mặt Mục Khiêm Thư, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng: “Kỳ thật, con người, nếu không tham lam những thứ không thuộc về mình thì cũng sẽ không bị tổn thương, ví dụ như cậu, ví dụ như Tiểu Cận. Cậu nghĩ tôi nói có đúng không?”
Mục Khiêm Thư nghe được lời nói của Lý Nhân, khóe miệng đang mỉm cười lập tức cứng đờ.
Tham lam…
Anh tham lam sự ấm áp của Đỗ Cận, mơ tưởng được ở cùng Đỗ Cận, cùng cô làm chuyện cô muốn làm, muốn ăn đồ ăn cô thích. Lại không ngờ được những điều đó có thể giết chết anh.
Đỗ Cận là sự hấp dẫn chí mạng của anh.
Còn Đỗ Cận thì sao? Đỗ Cận muốn điều gì? Đỗ Cận ham muốn tình cảm của anh, cho nên khi thấy anh bị thương sẽ cảm thấy khó chịu.
Lời nói của Lý Nhân thật sự rất vô tình, sắc mặt tái nhợt của Mục Khiêm Thư lại trắng bệch thêm vài phần, ngay cả miễn cưỡng cười anh cũng không làm được: “Vậy còn bác? Không phải đều giống nhau sao?”
Lý Nhân nghe được câu hỏi của Mục Khiêm Thư, theo bản năng tức giận: “Chuyện đó và cậu không có quan hệ!”
Mục Khiêm Thư cũng bĩnh tĩnh nói: “Mặc kệ bác có đồng ý hay không, cháu cũng sẽ không buông tay cô ấy. Về điều này cháu và bác đồng quan điểm.”
Sắc mặt Lý Nhân đột nhiên biến sắc: “Cậu!”
“Mẹ!?” Đỗ Cận đi vào phòng bệnh của Mục Khiêm Thư nhìn thấy Lý Nhân đang cùng Mục Khiêm Thư nói chuyện, trong lòng cô thầm kinh ngạc, mẹ không phải đã về nhà sao?
“Sao mẹ lại tới đây?” Đỗ Cận đem hộp đồ ăn để ở trên đầu tủ, theo sau là Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á.
“Mẹ lo lắng nên vào xem một chút.” Lý Nhân miễn cưỡng mỉm cười, nhìn về hai người phía sau Đỗ Cận: “Hai người này là?”
“Đây là mẹ tôi, còn đây là em gái Mục khiêm Thư, Mục Khiêm Kỳ và ông xã của cô ấy, Lý Á.” Đỗ Cận nghiêm túc giới thiệu.
“Cháu chào bác gái!” Mục Khiêm Kỳ không ngờ lại gặp được mẹ của Đỗ Cận ở đây, tất nhiên là kinh hãi lắp bắp, nhưng là quan sát một lúc lại phát hiện sắc mặt của Lý Nhân cười rất miễn cưỡng.
“Mục tiểu thư, xin chào!” Lý Nhân cũng lộ ra vẻ thoải mái trang nhã, hoàn toàn không thua kém khí chất tiểu thư khuê các của Mục Khiêm Kỳ.
“Bác đừng gọi cháu Mục tiểu thư, nghe thật xa lạ, bác và chị dâu… Tiểu Cận gọi cháu Kỳ Kỳ là được rồi.” Mục Khiêm Kỳ thân mật nói với Lý Nhân, một bàn tay còn lôi kéo cánh tay Lý Nhân: “Bác gái, nhìn bác thật là trẻ, khẳng định rất biết chăm sóc.”
Lý Nhân khẽ tạo ra khoảng cách với Mục Khiêm Kỳ, nói với Đỗ Cận: “Mẹ đi về trước, nếu không có chuyện gì thì con cũng nên trở về sớm.”
Đỗ Cận a một tiếng, bất mãn nhìn Lý Nhân: “Con muốn ở lại bệnh viện.”
Mục Khiêm Kỳ nhìn thấy sắc mặt Lý Nhân trầm xuống, cô kéo bàn tay Đỗ Cận: “Tiểu Cận, chị cùng bác gái về trước đi, anh của em có em chăm sóc là được. Cả ngày nay bận bịu chị cũng mệt mỏi rồi.”
Đỗ Cận rất không tình nguyện nhìn Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư gật gật đầu nhìn cô, cô mới dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cùng về với Lý Nhân.
Chờ hai người đi rồi, Mục Khiêm Thư mới day day ánh mắt mệt mỏi nói với Lý Á: “Đưa Kỳ Kỳ tới khách sạn ngủ một đêm đi.”
Mục Khiêm Kỳ chuyển ghế ngồi bên giường Mục Khiêm Thư: “Không cần, tối nay em ở lại đây.”
Mục Khiêm Thư có chút đau đầu: “Anh không sao.”
Mục Khiêm Kỳ lắc đầu, hoàn toàn không nghe vào tai: “Em thay chị dâu chăm sóc anh thật tốt, nếu không sáng mai chị dâu vào không thấy em sẽ trách em.”
Lý Á cười lắc đầu: “Đúng vậy, bọn em đều ở lại đây.”
Trong lòng Mục Khiêm Thư hơi cảm động nhưng biểu tình lại càng cương quyết: “Ở đây không có chỗ ngủ, nghe lời, cùng Lý Á tìm khách sạn ngủ đỡ một đêm, ngày mai quay về thành phố K.”
Mục Khiêm Kỳ lắc đầu liên tục: “Vậy sao được! Việc chung thân đại sự của anh còn chưa giải quyết xong em làm sao có thể rời khỏi thành phố L chứ!”
Ngón tay Mục Khiêm Thư xoa xoa huyệt thái dương, anh biết, vừa rồi Mục Khiêm Kỳ cũng nhìn thấy thái độ của Lý Nhân.
Buổi tối Lý Á ngủ trên sofa của phòng bệnh, lúc Mục Khiêm Kỳ ghé vào mép giường ngủ thiếp đi, Mục Khiêm Thư liền bế cô lên giường bệnh.
Mục Khiêm Thư cẩn thận quan sát Mục Khiêm Kỳ, cô em gái này là người thân duy nhất trên đời này của anh. Di ngôn của ba mẹ trước khi qua đời, cả đời này anh sẽ không quên: chăm sóc em gái cho thật tốt……
Vì vậy nên lúc trước Lý Á muốn cưới Mục Khiêm Kỳ mới gian nan như vậy. Nếu không phải vì Mục Khiêm Kỳ thích, anh sẵn lòng cả đời nuôi cô, chăm sóc cô, chỉ cần cô vui vẻ, anh trai này nguyện ý cho cô tất cả.
Ai bảo anh thiếu nợ cô chứ.
Nếu không phải tại vì anh, ba mẹ cũng sẽ không rời khỏi thế gian này, Kỳ Kỳ sẽ có một gia đình đầy đủ và tràn đầy tình thương của cha mẹ. Cô sẽ không phải là vẻ mặt buồn bã mỗi lần tới trường, sẽ không phải những khi họp phụ huynh lại đến trước mộ của ba mẹ khóc lóc kể lể, cô cũng sẽ không cần an ủi anh trong lúc rõ ràng mình không vui: anh trai, em một chút cũng không nhớ mẹ, thật đó.
Mục Khiêm Thư đem tóc của Mục Khiêm Kỳ vén ra sau tai cô, nhìn khuôn mặt giống mình mấy phần, trong lòng thở dài. Cô bé vẫn được mình chăm sóc rốt cuộc đã thật sự trưởng thành, cô đã biết chăm sóc đến người anh trai này rồi.
Mục Khiêm Thư ngồi trên ghế suốt một đêm, đến ánh nắng ban mai chiếu vào, anh mới hơi hé mắt, trước mắt là một bộ dáng tươi cười.
“Đã đến rồi?” Mục Khiêm Thư mở mắt, ngồi trên ghế một đêm, cả người đều đau nhức. Nhưng đến khi đối mặt với Đỗ Cận cũng không lộ ra một chút khác thường nào: “Em tới lúc nào vậy?”
“Vừa mới tới, sao anh lại ngủ ở đây?” Đỗ Cận nhìn nhìn Mục Khiêm Kỳ trên giường và Lý Á đang ngủ trên sô pha: “Tối hôm qua bọn họ không đến khách sạn ngủ sao?”
Mục Khiêm Thư lắc đầu, choàng thêm áo khoác, kéo bàn tay Đỗ Cận chầm chậm ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Mùa đông, mặt trời cũng không quá chói mắt, thời tiết hôm nay lại tốt, còn chưa tới bảy giờ ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.
Đỗ Cận ôm Mục Khiêm Thư, một tay vòng qua thắt lưng anh. Hai người rúc vào trong hoa viên bệnh viện.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên thân thể hai người, thật ấm áp. Đỗ Cận ngẩng đầu, mỉm cười với Mục Khiêm Thư, nhìn Mục Khiêm Thư đang tắm mình dưới ánh mặt trời, nỗi bất an trong lòng chậm rãi tiêu tan. Cô sờ sờ hai má gầy đi của Mục Khiêm Thư: “Mục Khiêm Thư.”
Mục Khiêm Thư nhìn mắt Đỗ Cận đột nhiên sâu thẳm, anh ừ một tiếng. Sau đó nghe thấy Đỗ Cận đỏ mặt nói: “Em yêu anh.”
Đỗ Cận có chút xấu hổ, cô đang tỏ tình đó! Làm sao anh lại một chút phản ứng cũng không có……
Đỗ Cận oán hận ở trong ngực Mục Khiêm Thư cắn một cái, nghe thấy Mục Khiêm Thư hít sâu một tiếng mới buông ra. Chỉ là giữa chân mày lại thêm một tầng ưu sầu.
Mười giờ sáng Mục Khiêm Thư đã làm xong thủ tục xuất viện, chuẩn bị đi thành phố M, Đỗ Cận có chút không yên lòng, Mục Khiêm Kỳ đi theo sau Mục Khiêm Thư, thề thốt cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận hơi ngượng ngùng, rõ ràng tại cô mà Mục Khiêm Thư mới nằm viện nhưng Mục Khiêm Kỳ lại không tra hỏi chuyện này, còn cười trêu ghẹo Mục Khiêm Thư tham ăn.
Đỗ Cận đưa bọn người Mục Khiêm Thư đến sân bay, nhìn bọn họ lên máy bay mới đón xe trở về. Về tới nhà, Lý Nhân đã làm xong cơm trưa, nhìn thấy Đỗ Cận trở về lại gọi cô cùng ăn cơm.
Đỗ Cận vội vàng ăn vài miếng cơm sau đó buông chén đũa nói với Lý Nhân: “Mẹ, con hi vọng mẹ nhớ rõ những gì mẹ đã nói. Người con thích ba và mẹ cũng sẽ thích.”
Nói xong Đỗ Cận đi vào phòng, nằm lỳ trên giường cái gì cũng không muốn làm, trong đầu một lần lại một lần nhớ lại những gì đêm qua nghe được.
Cô biết Mục Khiêm Thư có chuyện giấu mình nhưng cô chưa bao giờ hỏi. Anh không muốn nói vậy thì không cần nói, bọn họ ở cùng nhau thấy hạnh phúc là được rồi.
Nhưng đêm qua nghe những gì Lý Nhân nói, chứng tỏ bà cũng biết chuyện gì đó. Như vậy, chỉ có một mình cô là không biết…..
Đỗ Cận không thích cảm giác mình không biết gì này, giống như việc toàn bộ thế giới làm đều cho rằng là tốt cô, nhưng lại không cho cô biết đó rốt cục là chuyện gì.
Điều này làm cho cô cảm thấy không an lòng.
Bên ngoài, Lý Nhân ngồi ăn cơm cùng Đỗ Thịnh nghe được lời nói của Đỗ Cận cũng buông đũa xuống. Lý Nhân thở dài một hơi, đi vào phòng ngủ.
Đỗ Thịnh nhìn nhìn phòng bên này lại xem xem phòng bên kia. Cuối cùng ai oán cầm lấy chén đũa tiếp tục ăn cơm.