Mục Khiêm Thư đang cùng Đỗ Cận ngồi trên xe buýt số hai mốt, mấy nữ sinh nhỏ tuổi bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt về phía anh. Anh vẫn điềm nhiên như không có việc gì nắm tay Đỗ Cận, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe buýt chạy về phía trung tâm thành phố, vừa đến trạm liền có rất nhiều người ùa lên. Người trên xe càng ngày càng nhiều, dì bán vé vẫn luôn cảm thấy xe có đủ không gian, nhiệt tình gọi mọi người lên xe.
Đỗ Cận nhìn người đứng bên cạnh, Mục Khiêm Thư đung đưa theo xe buýt, nét mặt của anh yên ổn, giống như hiện giờ không phải đang ở trên xe buýt ồn nào này, mà là ngồi trong chiếc xe hơi của anh.
“K-Í-T…T…T” Xe thắng gấp, người Đỗ Cận nghiêng về phía trước, bàn tay Mục Khiêm Thư choàng qua eo Đỗ Cận, mạnh mẽ ôm lấy cô!
“Á!”
“Chuyện gì xảy ra vậy!”
“Này tài xế, có biết lái xe không vậy!”
Ầm ĩ một hồi, Đỗ Cận vui đầu trong ngực Mục Khiêm Thư, tay của cô thuận thế nắm lấy áo khoác ngoài của Mục Khiêm Thư, mái tóc buông xuống, che khuất khuôn mặt đã sớm phớt hồng của cô.
“Không sao chứ?” Mục Khiêm Thư nhàn nhạt hỏi, sau lưng còn có cảm giác bị người khác đẩy.
“Không sao.” Đỗ Cận nghe thấy giọng nói của Mục Khiêm Thư, chuẩn bị buông bàn tay đang nắm lấy áo Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư lại nhanh hơn một bước kéo tay Đỗ Cận vòng qua eo mình. Trong lòng bàn tay của Đỗ Cận đều đổ mồ hôi, ướt thành một mảnh.
Đỗ Cận có chút ân hận, sớm biết vậy đã nghe theo Mục Khiêm Thư lái xe tới. Chỉ là cô muốn Mục Khiêm Thư hiểu rõ được cô thuộc loại người gì, cuộc sống trải qua như thế nào.
Cô không xác định được vì điều gì Mục Khiêm Thư tiếp cận cô, có lẽ cảm giác của anh đối với cô đã sai rồi, dù gì cũng chỉ mới quen biết cô mà thôi.
Bất kể là cái gì, thậm chí cô đã từng nghĩ nói cho Mục Khiêm Thư, thế giới của cô không giống với thế giới của anh. Nếu như không thể hoàn toàn tiếp nhận, thì cũng đừng nên bắt đầu…
Xe tiếp tục chuyển động, cảm xúc của Đỗ Cận từ từ tỉnh táo, mặc dù bàn tay đặt trên hông của Mục Khiêm Thư không buông ra, nhưng vẫn vô thức lùi một bước.
Mục Khiêm Thư chỉ hơi nhíu mày một chút, không nói gì, bàn tay càng dùng sức kéo người Đỗ Cận lại gần.
Một lần nữa Đỗ Cận bị kéo vào trong ngực Mục Khiêm Thư.
Trên người Mục Khiêm Thư có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, anh không thích hút thuốc, cho tới bây giờ trên người đều luôn sạch sẽ tươi mát.
Ánh mắt Đỗ Cận rơi trên trái khế của Mục Khiêm Thư, phía dưới trái khế là xương quai xanh. Tuy nhìn anh hơi gầy, nhưng cũng không gầy quá, xương quai xanh hơi nhô lên, cảm giác rất đẹp rất tuyệt vời.
Đỗ Cận biết Mục Khiêm Thư rất đẹp, hiện tại phát hiện một ưu điểm khác, không thể nén lòng mà nhìn thêm lần nữa.
Đỗ Cận nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Mục Khiêm Thư, sau đó nhìn thấy trái khế động đậy, giọng nói của Mục Khiêm Thư truyền đến: “Nếu tiếp tục nhìn, anh sẽ không ngại ở chỗ này hôn em đâu.”
Đỗ Cận sửng sốt một giây mới cúi đầu, Mục Khiêm Thư gác cằm trên đầu cô, cô tựa ở trong ngực Mục Khiêm Thư, cảm giác được lồng ngực hơi rung rung.
Anh… giống như là rất vui vẻ?
Xe dừng lại, Đỗ Cận liền xuống xe, Mục Khiêm Thư không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Đi theo sau lưng Mục Khiêm Thư là mấy nữ sinh đã dõi theo anh từ trên xe buýt, một nữ sinh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp hơn những nữ sinh khác mê hoặc đi đến trước mặt Mục Khiêm Thư: “Xin chào, đường này em rất quen thuộc, anh có cần em hướng dẫn không ạ?”
Mục Khiêm Thư cảm giác bên cạnh xuất hiện một người, anh giương mắt lên thì thấy là một cô gái: “Tôi nghĩ, không nên làm phiền.”
Cô gái không nghe ra được ý tứ từ chối, cười càng thêm vui vẻ: “Không phiền, không phiền đâu.”
Mục Khiêm Thư bỏ tay vào trong túi áo khoác, đi đến trước mặt Đỗ Cận kéo tay cô: “Tôi muốn nói là, cô làm phiền đến chúng tôi rồi.”
Đỗ Cận nhìn cô bé kia đứng trong gió, người ỉu xìu.
“Anh nói chuyện độc địa thật đấy!” Đột nhiên tâm tình Đỗ Cận rất tốt, cô lộ ra một bộ dáng tươi cười, cười với Mục Khiêm Thư: “Đi mua sắm với em nhé.”
Mục Khiêm Thư khẽ vuốt ve đôi má Đỗ Cận, cũng lộ ra bộ dáng tươi cười: “Vinh hạnh của anh!”
Cả một ngày đều đi dạo khắp nơi trong trung tâm thành phố, cha cô bị huýt áp cao, cô muốn đi mua một ít thuốc bổ cao huyết áp sau đó mua một hộp trà thượng hạng.
Ở chỗ hàng cao cấp, Mục Khiêm Thư đã giúp đỡ rất nhiều, anh đường đường là chủ Hoa tư, động ngón tay cũng có thể làm cho tài chính thành phố K nổi phong ba, bây giờ đang vì cô lựa chọn so sáng từng loại trà. Nghĩ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau một ngày, thành quả chiến đấu của Đỗ Cận vô cùng nổi bật, hai tay Mục Khiêm Thư và Đỗ Cận đều xách đầy các túi lớn túi nhỏ. Đương nhiên những thứ này cô đều tự mình trả tiền.
Đối với việc cô kiên trì dùng tiền riêng thanh toán, Mục Khiêm thư vẫn còn hơi phản đối. Tuy anh không nói gì, cũng chỉ có thể thu lại tấm thẻ đã cầm trên tay, nhưng Đỗ Cận cảm giác được, anh tức giận.
Đỗ Cận cũng không giải thích, vốn là không có gì giải thích. Cô và Mục Khiêm Thư vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể tùy ý xài thẻ của anh. Cô không làm được.
“Tức giận?” Đỗ Cận nghiêng người nhìn Mục Khiêm Thư, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay anh.
“Không có.” Mục Khiêm Thư không thèm liếc mắt nhìn Đỗ Cận, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Đỗ Cận hiển nhiên không tin, đem mấy gói túi bên tay phải chuyển sang tay trái, giữ chặt cánh tay Mục Khiêm Thư: “Rõ ràng anh tức giận.”
Ngữ khí khẳng định khiến cho Mục Khiêm Thư phải hít vào một hơi, anh nhìn Đỗ Cận, dưới ánh đèn ánh mắt của anh trở nên sáng lạ thường: “Có thể ư? Nếu như em đã chuẩn bị xong. Bây giờ anh nói cho em biết, mặc kệ thế giới em đang sống như thế nào, anh đã quyết định đi vào chưa bao giờ anh nghĩ sẽ rời đi!”
Đỗ Cận nghe xong sửng sốt, cô không phải hỏi vấn đề này, còn anh nữa nói nghiêm túc như vậy làm cái gì, khiến cô muốn khóc…
Xung quanh chật ních người, ánh đen nêông lóe lên trên đường phố cùng khắp các cửa hàng đang la hét giảm giá. Trong khung cảnh như thế, Mục Khiêm Thư đứng thẳng tắp, mặt mày thêm vài phần dịu dàng, anh chỉ lẳng lặng nhìn Đỗ Cận như vậy.
“Đỗ Cận, em là Đỗ Cận! Người phụ nữ anh yêu, cô ấy tên là Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư vẫn cầm mấy gói túi choàng tay kéo Đỗ Cận vào trong ngực. Bây giờ anh rất muốn hôn em. Đỗ Cận…”
Đỗ Cận cảm thấy hít thở không thông truyền vào trong não. Giọng nói Mục Khiêm Thư trong trẻo từng câu từng chữ truyền vào tai cô, làm cho cô nghẹn ngào. Sau đó, nụ hôn của Mục Khiêm Thư liền rơi xuống.
Túi xách trên tay Đỗ Cận “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, cô trợn tròn mắt nhìn vào đôi mắt đang nhắm lại của Mục Khiêm Thư, lông mi run nhè nhè, anh áp sát môi cô, cũng không phải nụ hôn nồng nhiệt. Nhưng trái tim Đỗ Cận vẫn đập rộn ràng.
Mục Khiêm Thư rời khỏi đôi môi Đỗ Cận, Đỗ Cận vẫn trong trạng thái ngơ ngác. Mục Khiêm Thư khom người nhặt quà rơi trên mặt đất. Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư khom người, cô xấu hổ nói: “Để em nhặt.”
Mục Khiêm Thư chỉ nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng của Đỗ Cận, sau đó bước đến nói bên tai Đỗ Cận: “Không sao, em chỉ cần thẹn thùng như vậy là được rồi.”
Đỗ Cận: “...”
Đỗ Cận vô cùng nghe lời Mục Khiêm Thư dặn dò, mãi cho đến cửa chung cư mặt vẫn đỏ bừng. Mục Khiêm Thư lấy quà tặng trên taxi ra, đi theo sau lưng Đỗ Cận vào chung cư.
Chung cư vẫn giống như khi bọn họ rời đi, chỉ là hiện tại tâm tình không giống như trước. Khóe miệng Đỗ Cận mỉm cười, tâm tình tung tăng như chim sẻ, dù có nhìn thấy chăn gối trên giường loạn thành một đống cũng không có thẹn quá hóa giận.
Sau khi Mục Khiêm Thư bỏ những túi đồ xuống, Đỗ Cận mang cho anh một ly nước ấm, hơi nước trong ly bay lên. Đỗ Cận nhìn biểu lộ của Mục Khiêm Thư có chút không rõ.
Hai người ngồi trên ghế sopha một lát, Mục Khiêm Thư đặt ly nước lên bàn trà, kéo người Đỗ Cận qua, đầu cúi trên bờ vai Đỗ Cận, hai tay ôm lấy người cô. Đỗ Cận hơi động một chút, thanh âm của Mục Khiêm Thư liền truyền tới: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.” Đỗ Cận cảm giác được thanh quản của Mục Khiêm Thư rung động, cô cúi đầu, nhìn vòng xoáy trên đầu Mục Khiêm Thư.
Qua rất lâu, Đỗ Cận cho rằng Mục Khiêm Thư đã ngủ quên. Anh chậm rãi buông cô ra, ôm hai má Đỗ Cận: “Thật nghe lời!”
Đỗ Cận gỡ tay Mục Khiêm Thư ra, đứng lên nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Mục Khiêm Thư vừa định nói chuyện, chuông điện thoại chợt vang lên. Đỗ Cận nghiêng đầu qua nhìn, là Mục Học Lâm gọi tới. Mục Khiêm Thư nhìn nhìn Đỗ Cận, ý bảo anh muốn nghe. Đỗ Cận nhu thuận gật đầu, đi vào phòng bếp.
Mục Khiêm Thư ở phòng khách nhận điện thoại chỉ ừ ừ hai tiếng liền cúp máy. Đỗ Cận đi đến trước tủ lạnh, mở tủ ra sau đó liền bất động.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận sững người, mày rậm nhăn lại khó hiểu.
“Chúng ta… Hay là đi ra ngoài ăn đi.” Đỗ Cận nói rất nhỏ, đôi mắt nhìn về phía Mục Khiêm Thư.
Mục Khiêm Thư đứng lên, đi đến trước tủ lạnh. Bên trong có rất nhiều đồ ăn, tất cả đều vô cùng tươi ngon. Anh cúi đầu nhìn Đỗ Cận: “Không phải em không biết làm cơm đấy chứ?”
Đỗ Cận lúng túng nửa ngày mới ngẩng đầu: “Không biết, nhưng em sẽ học!”
Mục Khiêm Thư dùng ngón tay gõ gõ vào đầu Đỗ Cận: “Ngốc nghếch!”
Mục Khiêm Thư lấy ra hai trái cà chua và một quả trứng gà, một túi thịt băm cùng hai trái ớt xanh, cuối cùng bảo Đỗ Cận giã băng gà đông lạnh.
Đỗ Cận cầm lấy đồ ăn, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Mục Khiêm Thư: “Boss, anh còn biết làm cơm à?”
Đỗ Cận cảm thấy rất thần kỳ, người đàn ông như vậy mười ngón tay chắc chắn sẽ không bao giờ xuống bếp? Hơn nữa thần thái xuất trần ngày thường của anh, rất khó liên hệ cùng phòng bếp.
Mục Khiêm Thư cầm đồ ăn trên tay Đỗ Cận, đặt trên bếp, quay người nói một cách nghiêm túc: “Đừng quên, ông chủ cũng là người bình thường!”
Đỗ Cận gật gật đầu, vẻ mặt cười nịnh nọt. Boss à, những lời này của anh thật sự chỉ là câu cảm thán! Không phải có dụng ý khác chứ?
Người bình thường… Bây giờ cô nghĩ đến ba chữ kia đều cảm thấy vui vẻ.
Quả nhiên là Đỗ Cận suy nghĩ nhiều rồi. Mục Khiêm Thư nói anh cũng chỉ là người bình thường, tức là có bề ngoài bình thường và hương vị bình thường.
Cho nên, sau khi nếm thử hương vị món thịt băm ớt xanh nhân cá băm viên, cô có chút thất thần.
“Không ăn được à?” Mục Khiêm Thư đem bát canh gà để lên bàn, Đỗ Cận xới một bát xơm đẩy đến trước mặt anh: “Không có, ăn rất ngon.”
Mục Khiêm Thư ăn hết hai phần cơm, gắp một miếng thịt băm ớt xanh đặt vào chén Đỗ Cận: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Đỗ Cận: “…”