Sau khi Sở Cẩm rời khỏi đây, Sở Du khoanh hai tay trước ngực, nhìn tuyết đọng trên đình viện đang dần tan chảy trong nắng ấm dương.
Sở Cẩm tới cầu xin nàng, như vậy chuyện Tống Văn Xương không thể tiếp tục chậm trễ nữa, cho dù Sở Cẩm không đến được Lạc Châu thì nàng cũng không thể để Tống Văn Xương sống thêm.
Suy nghĩ một lát, nàng đang chuẩn bị phân phó người chuẩn bị, bên ngoài liền có người thông báo, Tưởng Thuần tới.
Hiện giờ công việc vặt trong nhà gần như đều do một tay Tưởng Thuần quản lý, Tưởng Thuần tới đây, phần lớn để đối chiếu sổ sách hoặc nói chuyện giao tế với Sở Du. Tuy nhiên hai ngày trước Tưởng Thuần mới tới, hôm nay Tưởng Thuần đến đây, Sở Du không khỏi có chút nghi hoặc.
Nhưng mà nàng không suy nghĩ quá nhiều, bước lên đón Tưởng Thuần tiến vào, cười nói: “Không có việc không lên điện Tam Bảo, hai ngày trước đã đối chiếu sổ sách rồi, hôm nay lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta tới đây, có chuyện muốn nói với muội.”
Tưởng Thuần tiến lên, thở dài: “Mấy ngày nữa ta định ra ngoài một chuyến.”
Lời này khiến Sở Du ngẩn người, sau đó nàng mau chóng phản ứng lại: “Tỷ muốn ra ngoài, nói với bà bà một tiếng là được, có chuyện gì cần dặn dò muội sao?”
Nói xong, Sở Du cười rộ lên: “Thời buổi binh hoang mã loạn, chẳng lẽ tỷ còn muốn đi xa?”
Tưởng Thuần không phủ nhận, ngược lại gật đầu.
Sở Du kinh ngạc nhìn nàng, Tưởng Thuần gả tới Vệ gia nhiều năm, lúc nào cũng thập phần quy củ, tuy rằng không khoa trương tới mức như Vương Lam đại môn không bước, nhị môn không ra, nhưng ngày thường rất ít khi ra ngoài, nhiều lắm là đi chùa miếu thắp hương bái Phật, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng chẳng về được mấy lần.
Sở Du buông chén trà, có chút lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta nghe nói hiện giờ truy binh đã đến gần Phần Thủy, ta có một khuê mật ở nơi đó,” Tưởng Thuần thở dài nói: “Nói ra muội cũng đừng chê cười ta, lần này ta muốn đi Phần Thủy xả giận cho vị bằng hữu kia, nếu có thể, đại khái ta sẽ đón người nọ về Vệ phủ, an bài cho nàng một nơi an tâm sinh sống.”
“Đây là việc nhỏ” Sở Du gật đầu, có chút tò mò nói: “Vị phu nhân kia có chuyện gì vậy?”
“Nàng và trượng phu đính hôn từ nhỏ, sau khi lớn lên, trượng phu nàng không thích nàng. Hắn khăng khăng đòi đón một kỹ nữ thanh lâu về làm phu nhân quan gia, bà bà nàng ép hắn cưới nàng, sau đó đón nàng kia về làm thiếp. Trượng phu nàng bởi vậy lại càng không thích nàng, sủng thiếp diệt thê, hiện giờ cuộc sống của nàng ấy thập phần thê thảm.”
Nói xong, Tưởng Thuần thở dài: “Hôm qua ta nhận được thư của nàng, nàng nói mình có thai, không muốn để đứa nhỏ lớn lên ở nơi này, muốn phó thác cho ta, ta vốn định qua trận này sẽ qua đó, nhưng hôm nay nhận được tin tức, nói truy binh đã đến gần Phần Thủy, ta sợ chiến tranh ập tới, trượng phu nàng tất nhiên sẽ đưa nàng đi chạy nạn, sau này sẽ khó tìm người.”
Sở Du hiểu tâm tư Tưởng Thuần, đời này Tưởng Thuần không có được mấy tri kỷ, người được gọi khuê mật, chắc hẳn là người vô cùng quan trọng.
Vì thế Sở Du vội nói: “Muội sẽ bảo Tiểu Thất chuẩn bị cho tỷ một đội nhân mã, tỷ đi nhanh về nhanh. Hiện giờ Bắc Địch đã tới gần Phần Thủy, đi chậm chỉ sợ sẽ gặp phải chiến tranh.”
“Muội viết cho tỷ một phong thư, đến lúc đó xảy ra bất cứ chuyện gì, tỷ hãy đi tìm Tống Thế Lan……”
Nói còn chưa dứt lời, Sở Du liền sửng sốt, nàng vốn đang suy nghĩ, tìm ai đưa thư cho Tống Thế Lan bảo hắn tìm thời cơ gϊếŧ Tống Văn Xương.
Gϊếŧ huynh là sự tình trọng đại, không thể để lộ nửa điểm tiếng gió, nếu không khiến Tống Thế Lan hoàn toàn yên tâm là người Vệ gia, Tống Thế Lan tuyệt đối sẽ không hành động. Hiện giờ Tưởng Thuần qua đó, là Nhị phu nhân Vệ gia, cho dù như thế nào thì cũng chắc chắn không phải ngụy trang. Hơn nữa Tưởng Thuần mang theo đội quân tinh nhuệ qua đó là chuyện hết sức bình thường, gϊếŧ Tống Văn Xương xong liền trở về, ai cũng không thể liên hệ hai người này với nhau.
Sở Du suy nghĩ, xoay người nói với Tưởng Thuần: “Tỷ tỷ, muội có chuyện muốn nhờ tỷ.”
“Hả?”
Tưởng Thuần ngẩng đầu, Sở Du đứng dậy, đến án thư nhanh chóng viết một phong thơ, nhét vào phong bao sau đó niêm phong kín lại, giao cho Tưởng Thuần.
“Muội sẽ bảo Tiểu Thất cho tỷ hai đội nhân mã, một đội là hộ vệ bình thường, một đội là sát thủ tinh nhuệ ẩn nấp trong tối. Thời điểm đến Phần Thủy, ban đêm tỷ ngầm mang theo sát thủ đến Tuyên thành, đem bức thư này giao cho Tống Thế Lan, sau đó hiệp trợ hắn gϊếŧ Tống Văn Xương.”
Nghe thấy lời này, thần sắc Tưởng Thuần trở nên nghiêm túc: “Muội muốn Tống Thế Lan gϊếŧ huynh trưởng?”
“Đây là giao dịch của Tiểu Thất và Tống Thế Lan.”
Sau một lát trầm mặc, Tưởng Thuần nói: “Nhưng động thủ vào lúc này, có phải quá hấp tấp hay không?”
“Tống Văn Xương đã bị Bắc Địch vây khốn trong huyện Tiểu Quất ” Sở Du phân tích cho Tưởng Thuần: “Hiện giờ toàn bộ cục diện đều dựa vào Tống Thế Lan ở bên cạnh quấy rối, kiềm chế Bắc Địch không cho bọn chúng toàn lực tấn công Tống Văn Xương, mới giữ được một mạng của Tống Văn Xương đến ngày hôm nay. Hơn nữa, khả năng Bắc Địch cũng muốn dùng Tống Văn Xương làm mồi nhử, dụ Đại Sở phái binh tới Tuyên thành, thuận tiện cho bọn chúng giải phóng các địa phương trọng điểm đang bị quân ta kìm chế. Muội sợ ca ca muội thật sự đi cứu hắn. Vì vậy nếu người này kiểu gì cũng phải chết, không bằng chết sớm một chút.”
“Sau khi tỷ tới nơi, dặn dò Tống Thế Lan nửa đêm tập kích Bắc Địch, đợi Bắc Địch loạn trận tuyến, Tống Văn Xương chắc chắn sẽ lên thành lâu xem chiến. Tỷ phái sát thủ nhân lúc hỗn loạn leo lên tường thành, sau khi lấy thủ cấp Tống Văn Xương thì lập tức ném vào chiến trường, ngụy trang thành thích khách Bắc Địch, sau đó lập tức rút lui.”
“Trên người sát thủ phải mang theo mồi lửa” Sở Du nói tới đây, mím môi, rốt cuộc vẫn nói: “Một khi bị phát hiện, lập tức đốt lửa thiêu rụi, không thể lưu lại nửa phần dấu vết.”
Chuyện gϊếŧ Tống Văn Xương này, tuyệt đối không thể tra ra một chút quan hệ với Tống Thế Lan, về phần Vệ gia lại càng không thể liên quan.
Tưởng Thuần không nói chuyện, một lát sau, nàng gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, muội yên tâm đi. Ngày mai ta sẽ khởi hành, đến lúc đó mọi việc trong phủ phải dựa vào muội để ý nhiều hơn. Nếu muội có việc đi ra ngoài thì bàn giao công việc cho A Lam.”
Sở Du đáp ứng, Tưởng Thuần suy nghĩ, nhíu mày nói: “Còn có một chuyện, A Lam và người trong nhà lao kia, muội phải để ý hơn một chút.”
“Bọn họ làm sao vậy?”
Sở Du cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao Tưởng Thuần lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Tuy nhiên hiện tại Tưởng Thuần quản gia, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà nàng đều nắm trong lòng bàn tay, nói như vậy, tất nhiên là giữa hai người kia đã phát sinh chuyện gì rồi.
“Ta cảm thấy, A Lam và người nọ thư từ qua lại khá thường xuyên.”
Tưởng Thuần lo lắng nói: “Người nọ dù sao cũng đang bị nhốt ở địa lao, ta sợ thân phận …… Có phải có chút không thích hợp hay không? Nhưng đó dù sao cũng là lựa chọn của A Lam, ta không tiện can thiệp quá nhiều……”
Tưởng Thuần nói tới đây, cuối cùng Sở Du cũng hiểu được, nàng mở to mắt, vô cùng kinh ngạc: “ Thẩm Hữu kia mồm mép, không phải liên tục cãi nhau với A Lam sao? Muội…… muội thấy lần đầu tiên bọn họ thư từ qua lại, A Lam còn bị hắn chọc tức giận phát khóc!”
Tưởng Thuần nghe xong lời Sở Du nói, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ngày thường đối với những chuyện khác muội lúc nào cũng thất xảo linh lung tâm (*), vì sao một chuyện đơn giản như vậy lại không hiểu được? Làm gì có ai cãi nhau mà mỗi ngày đều viết thư cho nhau? Có ai cãi nhau mà một ngày năm bữa cơm thư từ qua lại hay không?”
(*): Xuất từ truyện Phong thần, nói Tỷ Can tim có bảy lỗ, rất đặc biệt, Chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
“Hả?”
Sở Du thật sự cảm thấy kỳ lạ, nói chuyện với người như Thẩm Hữu, không bị tức chết là tốt lắm rồi, còn có thể ngày ngày nhung nhớ?
Còn ăn năm bữa cơm?
“Buổi sáng đưa cơm sáng, giữa trưa đưa cơm trưa, buổi chiều đưa điểm tâm, buổi tối đưa cơm chiều, chờ tới ban đêm, lại đưa bữa ăn khuya!”
Sở Du không nói chuyện, nàng nghĩ Thẩm Hữu hẳn là có một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời tại Vệ phủ.
Tưởng Thuần nhìn bộ dáng cuối cùng cũng hiểu chuyện của nàng, thở dài nói: “Kỳ thật A Lam thích là tốt rồi, chỉ là thân phận người này rốt cuộc……”
“Thân phận hắn không thành vấn đề.”
Vấn đề ở chỗ, chuyện mà Thẩm Hữu đã làm.
Xét đến cùng, lúc mới đầu Vệ gia đối với nàng mà nói là nơi thực thi niềm tin của mình, cho nên nàng quyết định tiến vào Vệ phủ. Vệ phủ cho nàng ấm áp, nàng cảm kích. Thẳng tới khi quen biết những người như Tưởng Thuần, Vệ Uẩn, quen thuộc với bọn họ, nàng mới đưa Vệ phủ từ vị trí một cái bảng hiệu chậm rãi đặt ở trong lòng, coi đó như sự tồn tại của một người thân.
Nhưng suy cho cùng nàng cũng không phải như Vương Lam có tình cảm với trượng phu, hay là một vị thiếu phu nhân có con nối dõi, cho nên đối với vấn đề của Thẩm Hữu, nàng có thể nhận định một cách rõ ràng.
Trong trận chiến ở Bạch Đế Cốc, Thẩm Hữu truyền sai tin tức, nhưng tin tức nửa thật nửa giả chứ không tính là hoàn toàn sai. Lúc ấy vốn là cuộc chiến bảo vệ thành, cho dù đối phương có mai phục mười vạn người đi chăng nữa thì kỳ thật cũng không nên xuất binh. Sở Du đã dặn dò mấy trăm lần, cho dù là năm đó hay hiện tại, thời điểm ấy vẫn nên cố thủ thành trì, Bắc Địch cạn kiệt lương thảo sẽ tự động lui binh.
Sở Du không biết vì sao Vệ Trung nhất định phải xuất binh, càng không biết vì sao Vệ Trung dẫn theo tất cả con cháu Vệ gia xuất binh, nếu lúc ấy Vệ gia thủ thành không rời, cho dù tin tức nhận được có sai quân số thì kết cục cũng không bi thảm tới mức này.
Càng quan trọng hơn là, không phải không thể xuất binh, mười chín vạn đối đầu với hai mươi vạn, vốn dĩ quân ta có thể dành chiến thắng, thế nhưng Diêu Dũng lại lâm trận bỏ chạy, dẫn tới chiến bại.
Trong trận chiến này người quyết định kết quả vấn đề căn bản không nằm ở Thẩm Hữu, lúc ấy Thẩm Hữu nhận được tin tức là mười vạn hay là hai mươi vạn, đó đều không phải mấu chốt thua trận. Vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, trận chiến đó căn bản không nên đánh, đánh nhau rồi, Diêu Dũng cũng không nên trốn.
Không nói đến trọng điểm của trận chiến này vốn không phải ở Thẩm Hữu. Lui một bước mà nói, cho dù Thẩm Hữu có tội, nhưng tội ở đây là tội thất trách, không phải hắn cố ý, nói một cách khách quan thì khó mà tránh khỏi. Tội này giống với việc năm đó Vệ gia bỏ thành, chỉ có thể nói là tội lương tâm. Hình phạt cũng chỉ là khiển trách, công việc làm mật thám có độ nguy hiểm cao như vậy, nếu đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không làm được, phạm phải sai lầm và bị trị tội, như thế trên đời này làm gì có ai nguyện ý xả thân đi làm việc khó nữa?
Tuy nhiên đối với đương sự mà nói, Vương Lam mất đi trượng phu, Vệ Uẩn mất đi phụ huynh, Thẩm Hữu bị ép phải vào sinh ra tử trên chiến trường, trong lòng bọn họ khó có thể buông bỏ khúc mắc này ——
Tất cả những ai có quan hệ với Vệ gia đều sợ bọn họ gục ngã không thể đối mặt.
Cho nên gút mắt giữa đám người Vệ Uẩn Vương Lam và Thẩm Hữu, Sở Du có thể buông bỏ, nhưng chưa chắc Vương Lam đã có thể tiếp thu.
Sở Du suy nghĩ, nói với Tưởng Thuần: “Việc này tỷ không cần suy nghĩ nhiều, muội sẽ quan sát bọn họ.”
Tưởng Thuần gật đầu, nếu Sở Du đồng ý quản, nàng cũng yên tâm rồi.
Vì thế Tưởng Thuần lại cùng Sở Du kiểm tra đối chiếu chi tiết cụ thể của chuyến đi Phần Thủy, xong xuôi nàng liền đi tìm Vệ Uẩn.
Sở Du ngồi trong phòng một lát, cuối cùng nàng vẫn quyết định đi đến địa lao.
Bên trong địa lao, Thẩm Hữu đang ăn thứ gì đó, vừa ăn vừa viết, nhìn qua bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
Mấy ngày bị nhốt trong địa lao, trông hắn có vẻ béo hơn, so với tên sát thủ ngày đầu nàng nhìn thấy thì có thêm vài phần linh động.
Sở Du tiến vào, một tay hắn cầm đùi gà, một tay cầm bút nói: “Ngươi đợi ta một lát, ta còn chưa viết xong đâu.”
“Ngươi muốn viết dài hơn sao?”
Sở Du mỉm cười ngồi xuống ghế, Thẩm Hữu ngẩn người, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, kinh ngạc nói: “Ngài tới đây làm gì? Có thể nói ta đều nói hết rồi!”
Sở Du mỉm cười không nói chuyện, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: “ Khí sắc của Thẩm công tử rất tốt nha, xem ra cuộc sống ở Vệ phủ cũng không tồi.”
Thẩm Hữu không nói lời nào, hắn buông đùi gà, có chút quẫn bách nói: “Có việc gì xin mời nói thẳng, không cần quanh co với ta.”
“Được” Sở Du gật đầu: “Ta tới hỏi một chút, nghe nói gần đây ngươi và lục phu nhân Vệ phủ chúng ta quan hệ không tồi?”
Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Hữu cứng đờ nói: “Ngài nói hươu nói vượn cái gì đấy, ta và tiểu nương tử kia mỗi ngày đều cãi nhau không ngừng, làm gì có chuyện quan hệ không tồi?”
“Nha, nếu đã như thế” Sở Du gật đầu nói: “Ta an tâm rồi.”
Thẩm Hữu đang định thở phào một hơi, liền nghe thấy Sở Du tiếp tục nói: “Chuyện ngươi đã làm, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Bàn tay Thẩm Hữu khẽ run lên, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Du. Ánh mắt Sở Du ôn hòa: “Ta cũng không phải tìm ngươi gây phiền toái. Chỉ là Thẩm Hữu, nếu ngươi không có ý với A Lam là tốt nhất, nhưng nếu ngươi có một chút tình cảm với A Lam, có một số việc, ngươi nên sớm nói cho rõ ràng.”
Thẩm Hữu không nói chuyện, hơn nửa ngày sau, hắn mới bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi muốn nói tới chuyện gì?”
“Ta nói chuyện gì, không phải trong lòng ngươi rõ ràng lắm sao?”
“Thẩm Hữu” Sở Du tiến về phía trước dò xét: “Chuyện ngươi đã làm, ngươi thật sự cảm thấy mình nửa phần sai sót cũng không có sao?”
Thẩm Hữu cười lạnh ra tiếng: “Ta sai ở đâu?”
“Nếu ngươi cảm thấy mình không sai, vậy ngươi nói cho Tiểu Thất những chuyện này để làm gì?”
Sở Du nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt tất cả đều sự thấu hiểu rõ ràng: “Ngươi không nói, có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không biết chuyện này có quan hệ với ngươi. Đương nhiên, có lẽ cả đời Tiểu Thất đều không biết được chân tướng thật sự.”
“Ngươi nói cho chúng ta biết” Sở Du bình tĩnh nói: “Không phải là vì ngươi muốn bồi thường sao? Ngươi truyền sai tin tức, tuy đó không phải ngươi cố ý, nhưng chung quy sai lầm vẫn nằm ở ngươi. Trên đời này không có ai chưa từng phạm sai lầm, hiện giờ ngươi bị tiểu hầu gia đánh một roi, Vệ phủ sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng tận sâu bên trong lương tâm của ngươi, không có một chút áy náy nào sao?”
“Ngươi có.” nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nói một cách khẳng định.
“Ngươi vốn có thể an tâm ở bên cạnh Diêu Dũng làm một sát thủ, nhưng ngươi chẳng những tới Hoa Kinh gϊếŧ Cố Sở Sinh, còn làm trò trước mặt mọi người, cố ý để lộ khẩu âm của mình, câu nói kia ngươi phải luyện tập rất lâu, có phải hay không?”
Thẩm Hữu trầm mặc không nói chuyện, Sở Du nhìn hắn, hơi chút tiếc hận: “Ngươi biết người Vệ gia ở đó, cho nên ngươi mới cố ý hô câu kia bằng khẩu âm Bắc Địch. Bên trong lời khai của ngươi, cũng cố ý nói ra mốc thời gian ngày 7 tháng 9, nếu muốn che giấu, ngươi có thể đổi một thời gian khác không mẫn cảm như vậy. Tất cả những hành động của ngươi, đều muốn dẫn dắt chúng ta hiểu ra vấn đề. Ngươi cho rằng, biện pháp như vậy sẽ không khiến ân công Diêu Dũng của ngươi thất vọng? Hay là ngươi cho rằng chịu đánh tại Vệ gia như vậy, là có thể khiến trong lòng ngươi thoải mái hơn một chút?”
“Thẩm Hữu” Sở Du nhẹ nhàng thở dài: “Hà tất gì phải làm vậy?”
Thẩm Hữu không nói lời nào, Sở Du chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, quá khứ rồi cũng sẽ qua. Chỉ là chuyện giữa ngươi và lục phu nhân, ngươi phải hiểu. Một đoạn tình cảm bền chắc thì những gì ngươi làm trong quá khứ ngươi phải cho nàng biết.”
“Ta sẽ không cho nàng biết” Thẩm Hữu khàn khàn mở miệng: “Vậy ngài sẽ nói với nàng sao?”
Sở Du trầm mặc một lát: “Ta không nghĩ tới.”
Nói xong, nàng nhìn Thẩm Hữu: “Ngươi không nói?”
Trong không gian an tĩnh, Sở Du thở dài: “Vốn là một nam nhi tốt, hà tất phải làm vậy?”
“Được.”
Thẩm Hữu đột nhiên mở miệng, hắn hít sâu một hơi: “Làm phiền phu nhân, có thể để ta tắm gội thay xiêm y được không, ta tự mình nói với nàng?”
Sở Du gật đầu, phân phó người chuẩn bị, sau đó xoay người: “Ta ra ngoài chờ ngươi.”
Sở Du vừa đi tới cửa, Thẩm Hữu đột nhiên nói: “Phu nhân.”
Sở Du dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Thẩm Hữu quỳ gối trên mặt đất, thần sắc bình tĩnh: “Ta làm những điều này, là bởi vì ta biết tha thứ cho một người khó khăn biết bao nhiêu.”
“Năm đó Vệ gia đã dốc toàn lực nhưng mẫu thân ta vẫn gặp nạn. Ta nhìn Vệ gia, trong lòng có khúc mắc, mà Vệ gia bởi vì ta truyền sai tin tức cho nên mới rơi vào kết cục này. Nếu nói tha thứ, trong lòng không khỏi quá mức uất ức, cho nên Thẩm mỗ sợ người Vệ gia lỗi lạc lại tha thứ cho ta. Vệ gia hận, cứ thoải mái hào phóng mà hận. Thẩm mỗ tâm tư hẹp hòi như thế, không xứng đáng với sự quang minh lỗi lạc này, muốn đánh muốn chửi, muốn chém muốn gϊếŧ, các ngài muốn làm gì cũng được.”
Sở Du nhìn hắn, lắc đầu.
“Ngươi chết thì có ích lợi gì?” Nàng thở dài: “Nếu thật sự áy náy, vì sao không vì nước vì dân làm nhiều chuyện khiến lòng mình được an tâm hơn?”
“Về phần tha thứ hay không, thản nhiên mà nói, ở trong lòng ta, ngươi có lỗi sai, nhưng trong thời buổi chiến loạn này thì khó mà tránh khỏi, không cần tự trách như thế. Còn về những người khác, không phải ta nói là được.”
“Thẩm Hữu” Thẩm Hữu cung kính dập đầu: “Cảm tạ phu nhân.”
Sở Du gật đầu, xoay người rời đi.
Tới đại sảnh, Sở Du ngồi đọc sách chờ đợi trong chốc lát, sau đó Vãn Nguyệt vào thông báo nói Thẩm Hữu tới rồi.
Nhìn thấy Thẩm Hữu, Sở Du buông sách, gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, Sở Du dẫn theo Thẩm Hữu đi về phía viện của Vương Lam.
Hiện giờ Vương Lam vẫn đang tĩnh dưỡng, thời điểm Sở Du tới, Vương Lam đang ở trên giường trêu chọc con nhỏ.
Sở Du bước vào phòng Vương Lam, cười nói: “Thân thể A Lam vẫn khỏe chứ?”
Vương Lam thấy Sở Du tới, vội vàng đứng dậy, Sở Du bước nhanh đi đến trước mặt nàng, cười nói: “Muội chậm đã, hôm nay ta nhận gửi gắm của một người mà đến đây.”
“Hả?” Vương Lam chớp chớp mắt: “Đại tẩu có chuyện gì sao?”
“Thẩm Hữu muốn gặp muội.”
Sở Du cười mở miệng, Vương Lam ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Chuyện này…… này như vậy ổn không? Hắn vốn là ngoại nam, hay là……”
“Muội đừng vội cự tuyệt.”
Sở Du thở dài: “Muội nghe ta nói, lúc trước nhà muội đã nói rõ với Vệ phủ, chờ hài tử hai tuổi, muội phải quay về Vương gia.”
Vương Lam không nói chuyện, nàng mím môi, không lên tiếng.
Sở Du nhìn gương mặt nàng, ôn hòa nói: “Thẩm Hữu đối với muội, e là có tâm.”
“Chuyện này” Vương Lam thở dài: “Chờ về sau rồi nói. Mấy năm nay, muội chỉ muốn thanh thản ổn định sống ở Vệ phủ.”
“Nhưng muội đối hắn, thật sự không có nửa phần ý tứ sao?”
“Đại tẩu……”
“Nếu có ý tứ, có một số vấn đề, vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng.” Sở Du cố chấp nói: “Muội thử nghe một chút xem hắn muốn nói gì?”
Vương Lam nghe vậy, mím môi, cuối cùng: “Thỉnh đại tẩu chờ một lát, muội rửa mặt chải đầu xong sẽ ra.”
Sở Du đáp ứng, đi ra tiền sảnh, phân phó người dựng bình phong, lại sắp xếp cho Thẩm Hữu chờ bên ngoài bình phong.
Nàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Hữu, bình tĩnh nói: “Ta ra ngoài trước.”
Thẩm Hữu lên tiếng, nhìn qua dường như hắn rất khẩn trương.
Một lát sau, Vương Lam bước ra, trong tay nàng cầm quạt tròn, che khuất nửa gương mặt đi ra phía sau bình phong, đoan chính ngồi quỳ xuống đệm, dịu dàng gọi: “Thẩm công tử.”
Nhất thời Thẩm Hữu có chút thất thố, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói gì.
Vương Lam và hắn cùng lẳng lặng đợi trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Vương Lam không chịu nổi nói: “Mới vừa rồi đại phu nhân nói với ta, Thẩm công tử có chuyện muốn nói, không biết Thẩm công tử có việc gì?”
Vương Lam nói xong, chính mình nhịn không được cúi thấp đầu.
Kỳ thật Thẩm Hữu muốn nói gì, nàng có thể đoán được vài phần. Gần đây thư từ qua lại, tuy rằng hai người liên tục ồn ào nhốn nháo, nhưng nếu nói nàng không nhận ra một chút tâm tư của người nọ, kỳ thật là nói dối.
Tuy nhiên Vệ Vinh mới mất không lâu, nàng làm như thế, có phần không vượt qua được rào cản trong lòng, thế nhưng thời điểm người nọ viết thư tới, nàng lại nhịn không được mà hồi âm.
Vì thế mỗi lần nàng đều tự dặn lòng, mình chỉ trả lời theo phép lịch sự thôi, đến đêm khuya trằn trọc khó ngủ, nàng lại tự phỉ nhổ suy nghĩ phóng đãng của mình.
Hiện giờ Thẩm Hữu tới đây, cho dù nàng càng cảm thấy không tốt, sợ đối phương nói ra, nhưng cũng sợ đối phương không nói gì, trong lòng thấp thỏm không yên, nàng suy nghĩ, nếu hắn nói ra, mình sẽ cự tuyệt.
Nếu hắn thật sự thích nàng, hắn chắc chắn sẽ chờ nàng.
Nếu không thể chờ, vậy coi như hắn không thích nàng.
Vì thế sau khi tính toán hết thảy, lúc này Vương Lam mới mở miệng, mở miệng xong, rất lâu sau không nghe thấy tiếng người, mãi tới khi nàng đang định mở miệng lần nữa, nàng mới bất chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của đối phương: “Thẩm Hữu tới đây, là cố ý thỉnh tội, với lục phu nhân.”
Hắn nói một câu nhưng phải ngắt ba lần, bộ dáng có vẻ cực kỳ gian nan. Vương Lam có chút kinh ngạc: “Công tử có tội gì?”
Thẩm Hữu nhắm mắt lại: “Tội hại chết người Vệ gia, Thẩm Hữu, đặc biệt tới đây thỉnh tội.”
Nghe được lời này, Vương Lam mở to hai mắt, Thẩm Hữu tìm lại sự kiên định trong bóng đêm.
Kỳ thật trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hiện giờ hắn còn sợ điều gì?
Đối mặt với cặp mắt lạnh lẽo của Vệ Uẩn, hắn không hề cảm thấy sợ hãi, hiện giờ chỉ là một tiểu cô nương ở phía sau bình phong, hắn có gì phải sợ?
Thẩm Hữu dùng giọng điệu bằng phẳng, chậm rãi kể lại cuộc đời của chính mình.
Hắn sinh ra trong hẻm pháo hoa, năm đó khi thành bị phá, mẫu thân hắn bị người Bắc Địch bắt đi, bán cho hắc điếm tại Bắc Địch, hắn sống ở Bắc Địch cho tới mười ba tuổi, nhận hết mọi khuất nhục, mẫu thân hắn cũng bị làm nhục mà chết, thẳng đến một ngày tướng quân đánh hạ tòa thành trì kia, cứu mạng tất cả con dân Đại Sở.
Hắn vì muốn báo thù cho mẫu thân, được vị tướng quân kia mang về, bồi dưỡng trở thành gian tế. 17 tuổi hắn trở lại Bắc Địch, dấn thân vào bên trong quân doanh Bắc Địch, trở thành quan tiên phong của Nhị hoàng tử Tô Tra.
Sau đó hắn nhận sai tin tức, khiến bảy vạn người Vệ gia chết trong trận chiến Bạch Đế Cốc.
Hắn quỳ gối trước mặt Vương Lam, khàn khàn nói: “Mặc dù ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, cái chết của người Vệ gia có quan hệ trực tiếp với ta. Thẩm Hữu tuy là tiểu nhân, nhưng lại chưa đánh mất lương tri, cố ý nhân cơ hội ám sát Cố Sở Sinh, tiến vào Vệ phủ tự thú.”
Nghe đến đây, cả người Vương Lam đều chết lặng.
Nàng nhìn người bên ngoài, nội tâm không biết nên có cảm giác gì, nghe thấy những gì trượng phu đã qua đời của mình phải trải qua, trong mắt nàng nhịn không đong đầy lệ nóng. Nhưng chính nàng cũng biết khóc thút thít như thế trước mặt người ngoài là thất lễ, nàng chỉ có thể nói: “Những lời này, Thẩm công tử nói với hầu gia là được rồi, việc đã đến nước này, Thẩm công tử thỉnh tội với thiếp thân, là có gì ý?”
“Người đã không còn nữa……” Trong giọng nói Vương Lam mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: “Cho dù trách tội ngài thì trượng phu của thiếp thân có thể quay về được không?”
Tiếng khóc này khiến tất cả những lời muốn nói của Thẩm Hữu bị mắc kẹt giữa môi răng, những lời đó bỗng chốc trở nên thật ti tiện.
Hắn vốn muốn nói, sở dĩ ta thỉnh tội với phu nhân, là bởi vì tại hạ có tâm cầu thú, nguyện vượt lửa qua sông lấy công chuộc tội, hy vọng phu nhân rủ lòng thương.
Nhưng mà tiếng khóc này đã hung hăng lấp kín miệng hắn, làm thế nào hắn cũng không thể nói nên lời.
Vì thế hắn quỳ trên mặt đất, sau một hồi, chỉ có thể nói: “Phu nhân mới vừa sinh con xong, chớ nên quá mức thương tâm. Thẩm Hữu có tội, nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân, cho dù phu nhân không đồng ý, Thẩm Hữu cũng sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho phu nhân.”
“Ngươi đi đi!”
Vương Lam không muốn nghe nữa.
Thật xấu hổ khi có suy nghĩ như vậy đối với người gián tiếp hại trượng phu mình?
Nàng từ bi thương hóa thành khuất nhục, cao giọng nói: “Đừng gặp nhau nữa, ngươi mau ra ngoài đi!”
Thẩm Hữu không nói chuyện, hắn nghe lời này, liền hiểu ý nàng.
Đối với Vương Lam mà nói, có lẽ cả đời này, nàng đều không muốn gặp lại hắn.
Thẩm Hữu nhịn không được, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Phía sau bình phong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nhưng mà hắn lại nhớ rõ đôi mắt ngấn nước trong lần đầu tiên gặp nàng.
Từ lúc nào hắn bắt đầu hoa mắt khi nhìn thấy nữ sắc?
Hắn tham lam nhìn bóng dáng phía sau bình phong.
Phần tình cảm này sâu sắc như thể hai người đã thề non hẹn biển, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không có.
Một chút động tâm nhợt nhạt này đối với Thẩm Hữu mà nói đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được. Lần đầu tiên hắn tới Hoa Kinh, tới phương nam, nơi này đúng như trong suy nghĩ của hắn, phong cảnh đẹp đẽ tinh tế, ngay cả tình cảm con người cũng có thể dịu dàng triền miên như vậy.
Hắn nghe thấy tiếng khóc kia, rốt cuộc chậm rãi cúi đầu xuống.
“Nghe lời phân phó của phu nhân, Thẩm Hữu xin phép lui xuống.”
Nói xong, hắn dập đầu hành lễ, đứng dậy, đi tới cửa, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được quay đầu lại.
“Lục phu nhân” Hắn nhìn bóng hình sau tấm bình phong, khàn khàn mở miệng: “Lời này tuy rằng đáng khinh, nhưng ta đối với lục phu nhân, xác thực là một tấm chân tình.”
Vương Lam hơi sửng sốt, Thẩm Hữu xoay người rời đi.
Động tác lướt gió đạp tuyết, vô cùng sạch sẽ lưu loát giống như tác phong làm việc của người phương bắc.
Vương Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy bên ngoài bình phong chỉ còn lại nhánh cây nhẹ nhàng lay động trong gió, nàng cắn môi dưới, rốt cuộc không nhịn được, khóc nức nở thành tiếng.
Sở Du đứng dưới hành lang dài, đôi tay nàng hợp lại trong tay áo, nghiêng người dựa vào cột trụ, thấy Thẩm Hữu đi ra, nàng đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Nói xong rồi?”
“Ừm.”
Sở Du đưa Thẩm Hữu trở lại địa lao: “Có thể ngươi còn phải ở lại Vệ phủ một thời gian, sự tình còn chưa được điều tra rõ ràng, Diêu Dũng chưa chết, sợ rằng ngươi vẫn không thể đi ra ngoài.”
“Ừm.”
Sở Du nhìn thần sắc của hắn, lạnh nhạt nói: “Nói không thông sao?”
“Chắc vậy.”
Thẩm Hữu bình tĩnh mở miệng, Sở Du nói: “Nếu ngươi có tâm tư với lục phu nhân, vì sao không nói sớm ngay từ đầu?”
Thẩm Hữu trầm mặc không nói, sau một hồi, rốt cuộc hắn mới mở miệng: “Ta vốn không có tâm tư này, chỉ là tùy ý nói chuyện khách sáo mà thôi, ở trong nhà giam rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng viết thư tới, ta liền hồi âm.”
Dứt lời, Thẩm Hữu ngẩng đầu nhìn không trung, chậm rãi nói: “Chờ tới khi biết mình có tâm tư, ta không dám nói, cũng không định nói, chờ ta rời khỏi Vệ phủ, chuyện này sẽ kết thúc.”
“Hiện tại thì sao?”
Thẩm Hữu không nói gì, hắn hít một hơi thật sâu.
“Ta mộng tưởng cưới nàng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, Sở Du dừng bước chân, có hơi chút kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Hữu kiên định: “Mới vừa rồi khi nói chuyện với ngài, ta đã suy nghĩ rõ ràng. Ngài nói đúng, hôm nay cho dù ta chết cũng chẳng có ý nghĩa gì? Trong trận chiến ở Bạch Đế Cốc, điểm đáng ngờ còn rất nhiều, tuyệt đối không phải lỗi một mình ta, ta sẽ giúp đỡ tiểu hầu gia điều tra rõ chân tướng. Chờ ta giúp Vệ gia báo thù xong, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng. Đời này nếu nàng thích ta thì tốt, không thích ta cũng không sao.”
“Ngươi và nàng mới quen nhau mà?”
Sở Du có chút không hiểu loại cảm tình như vậy, Thẩm Hữu nhẹ nhàng cười nói: “Ta chưa từng thích ai, thật lòng mà nói, nếu nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, nàng cự tuyệt ta, ta sẽ rời đi. Nhưng nàng là lục phu nhân.”
Trong mắt Thẩm Hữu có chút chua xót.
Lục phu nhân Vệ gia, hắn nợ Vệ gia, nợ cả nàng.
Cho dù hắn không thích nàng, cũng nên bồi thường cho nàng.
Canh giữ ở bên người nàng, là chuộc tội, cũng là theo đuổi nàng.
Hắn không biết tới khi nào nàng mới chấp nhận hắn, tới khi nào cuộc sống của mình mới được an nhàn thanh thản. Nhưng con đường này, hắn lại muốn đi.
Sở Du hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, trong khi hai người đang trầm mặc, bất chợt nghe thấy giọng nói thiếu niên trong sáng vang lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Sở Du và Thẩm Hữu cùng quay đầu lại, thấy Vệ Uẩn đang đứng trước hành lang dài, cau mày nhìn chằm chằm vào Thẩm Hữu. Sở Du đang muốn giải thích, Thẩm Hữu đã cười to một tiếng: “Lão tử thần thông quảng đại khiến Vệ Đại phu nhân mê đến thần hồn điên đảo……”
Còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã phất ống tay áo trực tiếp hất người ngã lăn ra sân. Thẩm Hữu xoay người đứng dậy, mắng to: “Vệ Uẩn ta gϊếŧ ngươi……”
Âm thanh còn đang ở trong miệng chưa thoát ra hết, Vệ Thu đã trực tiếp nhét một cái khăn tay vào trong miệng Thẩm Hữu, đè bả vai Thẩm Hữu dẫn đi.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn về phía Sở Du, Sở Du có chút lúng túng nói: “Hắn nói hươu nói vượn……”
Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ biết” Hắn xoay người nói: “Tẩu tẩu chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm?”
“Đến giờ cơm rồi.” Sở Du gật đầu, nâng bước cùng Vệ Uẩn đi về phía nhà ăn. Mặc dù Vệ Uẩn không mở miệng hỏi, nhưng Sở Du vẫn nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói mục đích nàng đưa Thẩm Hữu ra ngoài một hồi.
Vệ Uẩn cau mày, có chút nghi hoặc nói: “ Ý tẩu tẩu là, Thẩm Hữu coi trọng lục tẩu?”
“Đúng vậy.”
Sở Du gật đầu, nàng đánh giá thần sắc Vệ Uẩn, do dự nói: “Ta nghĩ đệ thật sự không thích Thẩm Hữu cho lắm……”
Vệ Uẩn biết Sở Du đang ám chỉ điều gì, hắn lắc đầu: “Đệ chỉ có chút tò mò” Vệ Uẩn cười rộ lên, thần sắc ôn hòa nói: “Người như Thẩm Hữu, không ngờ cũng có ngày khăng khăng thích một người.”
“Khi gặp được nửa kia của mình, ai cũng vậy thôi.” Sở Du cười cười, đưa tay vén tóc ra sau tai. Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng, thấy nụ hoa trên đầu cành, trùng hợp ở phía sau Sở Du, hắn nhịn không được mở miệng: “Thích một người, thật sự sẽ vì nàng ấy mà từ bỏ tất cả sao?”
Sở Du kinh ngạc, sau đó nàng mới nghĩ tới thiếu niên mười lăm tuổi, chính là độ tuổi tò mò.
Nàng mím môi cười khẽ: “Vậy phải xem đệ thích người ta tới mức nào.”
Vệ Uẩn nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó. Đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp tựa lưu li giống hệt chú mèo nhỏ, Sở Du nhìn bộ dáng suy tư nghiêm túc của hắn, nhịn không được cười ha hả.
“Tiểu Thất” Nàng vỗ vai hắn: “Nếu sau này đệ thích một người, nhất định phải nhớ nói cho tẩu tẩu biết suy nghĩ của đệ.”
“Nếu vậy” Sở Du mặt mày hớn hở: “Sẽ vô cùng thú vị.”
Vệ Uẩn nhìn nữ tử cười như cảnh xuân rực rỡ, hắn lẳng lặng ngắm nhìn. Sở Du cảm thấy hơi kỳ quái: “Sao đệ không nói lời nào?”
Vệ Uẩn mặt không biểu cảm gật đầu: “Được.”
Sau khi nói xong, Vệ Uẩn xoay người sang chỗ khác, lướt qua nàng đi về phía nhà ăn. Sở Du sờ sờ chóp mũi.
Nha, nàng biết, gần đây Vệ Uẩn luôn buồn bực không vui.
Mà Vệ Uẩn lại nghĩ tới khoảnh khắc hắn quỳ gối trong từ đường, nhìn thấy bài vị của Vệ Quân.
Hắn cảm thấy có điều muốn nói, rồi lại không dám nói lời nào, vì thế hắn không nghe không nói, mỗi này đều bị áp lực đè nén.
Hoa cỏ mùa xuân đã bắt đầu nảy nở, trên cành lá xanh mơn mởn, thiếu niên mặc thường phục đội ngọc quan đi trên hành lang dài, trong tay cầm lò sưởi, kết hợp với cảnh xuân, thế nhưng trong lúc nhất thời Sở Du có cảm giác hoa mắt.
Nhìn bóng dáng đối phương, Sở Du nhịn không được quay đầu lại, dò hỏi Vãn Nguyệt: “Ngươi nói xem, có phải Tiểu Thất cao hơn rồi không?”
Vãn Nguyệt mím môi cười: “Rốt cuộc tiểu hầu gia cũng trưởng thành.”
Sở Du hơi sửng sốt.
Đúng rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, thiếu niên này sẽ trưởng thành.
Hắn sẽ thừa hưởng sự ưu tú tuấn lãng của phụ thân, hắn sẽ giống như mong đợi của những nữ tử Hoa Kinh năm đó, gọi hắn một tiếng Ngọc Lang Vệ gia.