Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sơn Hà Chẩm

Nghe xong lời Sở Du nói, lúc này Vệ Uẩn mới phản ứng lại, dựa theo tính tình trưởng công chúa, Cố Sở Sinh đi phủ trưởng công chúa, chỉ sợ sẽ thành dê vào miệng cọp, hơn nữa con dê này còn có hương vị đặc biệt thơm ngon.

Hắn không khỏi bật cười: “Diễm phúc của Cố đại nhân không nhỏ, nói như vậy đây có lẽ khoảng thời gian không tồi.”

“Đừng giả bộ với ta.”

Sở Du quay đầu nhìn sang: “Hiện giờ Cố Sở Sinh đã cáo trạng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Đệ sẽ viết thư cho Tống Thế Lan” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Chúng ta cứ chờ xem.”

Sở Du gật đầu, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nàng thở dài nói: “Đáng thương cho bá tánh.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, Sở Du sợ hắn ôm đồm trách nhiệm lên người mình, liền nói: “Ta chỉ tùy tiện nói, đệ đừng để ở trong lòng, lỗi không phải ở đệ mà là ở Diêu Dũng.”

“Người lính không ở trên chiến trường, ngược lại tránh ở hậu viện thi triển quỷ kế, đây sao có thể không phải lỗi của đệ?”

Vệ Uẩn cười cười: “Diêu Dũng có sai, đệ cũng từng sai. Chỉ là ” Ánh mắt Vệ Uẩn xa xăm: “Đệ sẽ không hối hận.”

Sở Du không nói chuyện, nàng không biết trấn an hắn như thế nào. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng, rất lâu sau hắn mở miệng: “Những việc này tạm thời không đề cập tới, kỳ thật hôm nay đệ chủ yếu muốn thương nghị với tẩu tẩu một việc.”

“Đệ nói đi.”

Thấy Vệ Uẩn thần sắc trịnh trọng, Sở Du vội ngồi thẳng thân mình, ánh mắt Vệ Uẩn mang theo vài phần chua xót: “Kỳ thật Vệ gia nhân tài đông đúc, có rất nhiều chuyện không cần tẩu tẩu tự mình đi làm. Sau này tẩu tẩu nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn, chuyện xưa như mây khói, nên tiêu tán thì cứ để cho nó tiêu tán đi. Nếu không quên được, tại sao không một lần nữa nhặt lên, cẩn thận tu bổ một lần?”

Sở Du ngẩn người, một lát sau nàng mới hiểu Vệ Uẩn đang chỉ chuyện nàng cứu Cố Sở Sinh. Nàng vội nói: “Kỳ thật cứu hắn chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức, ta cảm thấy việc này để ta đi làm sẽ tương đối thích hợp hơn. Tiểu Thất đệ đang băn khoăn điều gì?”

Vệ Uẩn không nói chuyện, Sở Du lại tiếp tục: “Đệ lo lắng ta bị thương sao? Vấn đề này đệ không cần lo lắng, tự ta hiểu rõ.”

Vệ Uẩn trầm mặc cúi đầu, Sở Du thấy hình như vẫn không đúng, nàng lại nói: “Đệ cảm thấy, ta thân là đại phu nhân Vệ gia, làm những việc này sẽ mất thân phận?”

Nói xong, Sở Du liền cười: “Chuyện này cũng không phải hành động một cách rêu rao, tận dụng mọi thứ, ta có thể hỗ trợ……”

Nàng còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã đứng dậy nói với Sở Du: “Đệ có chút việc, tẩu tẩu cứ tự nhiên.”

Sở Du bị một loạt động tác này khiến cho không thể hiểu được, Vệ Hạ, Vệ Thu đi theo Vệ Uẩn ra ngoài, Vệ Hạ an ủi nói: “Đại phu nhân cũng có ý tốt, tuy rằng hơi lỗ mãng, nhưng chúng ta chỉ cần nhìn vào kết quả là được, ngài……”

“Không cần phải nói.”

Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng ngắt lời Vệ Hạ, Vệ Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Vệ Uẩn thần sắc bình tĩnh nói: “Là ta không phải. Lời tẩu tẩu nói đều có đạo lý, tẩu có lựa chọn của riêng mình, chuyện này cũng xác thật để tẩu ấy đi làm là thích hợp nhất, tẩu tẩu nguyện ý làm, còn làm rất tốt, ta ngoại trừ lo lắng thì không có suy nghĩ gì khác.”

“Cố Sở Sinh là thanh niên tài tuấn, chuyện giữa bọn họ, vốn không tới phiên ta lo lắng. Đại ca đã qua đời, ta cũng không thể thật sự để tẩu tẩu thủ tiết cho đại ca cả đời, cứ như vậy đi.”

Nói xong, hắn xoay người đi vào thư phòng: “Mặc kệ, có quản cũng quản không được.”

Vệ Hạ bị lời nói của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Thấy Vệ Uẩn ngồi trước bàn bắt đầu phê duyệt tin báo của Vệ gia các nơi truyền về, Vệ Hạ vẻ mặt đau khổ nói: “Ta đi phòng bếp nhìn xem thuốc của hầu gia đã chuẩn bi xong chưa.”

Nói xong, Vệ Hạ xoay người ra ngoài. Vệ Thu lưu lại phía sau Vệ Uẩn, qua hồi lâu, Vệ Thu chậm rãi nói: “Kỳ thật chuyện không liên quan tới ngài, ngài khó chịu cái gì?”

Nghe được lời này, bàn tay Vệ Uẩn hơi khựng lại, mặc cho giọt mực rơi trên mặt giấy, hắn rũ mắt, che giấu thần sắc trong mắt.

“Ta không vui.”

Hắn điềm nhiên nói: “Ta cũng không biết vì sao mình không vui. Có lẽ là vì đại ca, hoặc có lẽ vì ta ích kỷ, quá mức ỷ lại vào tẩu tẩu, luôn muốn giữ tẩu tẩu ở trong phủ cả đời.”

“Có đôi khi kỳ thật ta không quá rõ ràng, vì sao nữ tử nhất định phải thành thân? Nếu không yêu đương, không thành thân, không có con cái, thì cả đời các nàng sẽ bị huỷ hoại sao. Nhưng nếu không gặp được người mình thích, sống với người thân cả đời, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao?”

Vệ Uẩn nói xong, trong mắt mang theo mờ mịt: “Ta sẽ hiếu kính tẩu tẩu, nếu tẩu ấy lo lắng sau này về già sẽ không có ai chăm sóc, hiện giờ Vệ gia có năm vị tiểu công tử, tùy tiện chọn một người nhận nuôi dưới danh nghĩa tẩu tử cũng được. Còn nếu tẩu tẩu lo lắng mình ra ngoài sẽ bị người đời khi dễ, ta sẽ xin cho tẩu ấy một cáo mệnh, có ta che chở, cho dù tẩu ấy có thể chọc thủng trời thì cũng có ta chống đỡ?”

“Tẩu tẩu gả cho người khác, đặc biệt là gả cho người như Cố Sở Sinh, ngày sau bị khi dễ, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Nhà nào quản chuyện nhà ấy, chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc Cố Sở Sinh hưu bỏ tẩu ấy hay sao?”

Vệ Uẩn càng nói càng buồn rầu, nói xong lời cuối cùng, hắn gác bút, nặng nề thở dài: “Ta chỉ cảm thấy Cố Sở Sinh không được, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, ta phải làm gì bây giờ?”

“Cố Sở Sinh không được, vậy những người khác thì có thể sao?”

Vệ Thu bình tĩnh đặt câu hỏi, Vệ Uẩn ngẩn người, nửa ngày sau, hắn ậm ừ nói: “Hiện giờ…… đoán chừng còn chưa gặp được người tốt đi.”

Vệ Thu không nói chuyện nữa, nói tới mức này, thật sự cũng không còn gì để bàn cãi.

Hắn nhìn Vệ Uẩn ngồi tại chỗ, dường như đang suy ngẫm điều gì đó, hắn nói: “Chủ tử, vẫn nên xem báo cáo tiếp đi.”

“Ừm.” Vệ Uẩn bị thuộc hạ triệu hồi lý trí, hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, cúi đầu đọc báo cáo.

Nhưng mà hắn luôn cảm thấy, trong lòng dường như vẫn bỏ ngỏ câu hỏi của Vệ Thu, ở đó có chút cảm giác không bình thường.

Hình như hắn sắp ý thức được điều gì, rồi lại không quá rõ ràng, vì thế hắn đè nén chúng vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng, dứt khoát canh giữ ở bên cạnh, không cho ai đụng vào.

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Sở Sinh tỉnh lại trong phủ công chúa.

Thời điểm hắn tỉnh lại, trong phòng đặt rất nhiều lò than, phảng phất như cái nắng chói chang của mùa hè, không cảm nhận được nửa phần hàn khí. Miệng vết thương của hắn đã được băng bó, trên người mặc một chiếc trường bào màu lam, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực.

Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy Cố Sở Sinh mở to mắt, vội vàng dò xét, phe phẩy cây quạt trước mắt Cố Sở Sinh, vứt cho hắn một cái mị nhãn nói: “Aaaaa, ngươi đã tỉnh rồi?”

Cố Sở Sinh vừa nhìn thấy trưởng công chúa, trong lòng liền biết không ổn. Hắn ra vẻ trấn định nâng tay lên, ở dưới chăn lôi kéo xiêm y của mình, sau đó nói với trưởng công chúa đang ghé vào bên cạnh giường hắn nói: “Xin công chúa hãy tự trọng, Cố mỗ là ngoại nam, thỉnh công chúa cách xa Cố mỗ một chút, tránh làm bẩn danh dự của công chúa.”

“Ai nha, ngươi đang nói chuyện danh dự với ta sao?”

Trưởng công chúa chớp chớp mắt: “Người đã vào phủ trưởng công chúa rồi, làm gì còn danh dự nào đáng nói?”

Cố Sở Sinh không nói lời nào, bàn tay dưới chăn túm chặt vạt áo, nhìn chằm chằm nóc giường, hơi có chút khẩn trương.

Chính vào lúc này, một tiếng cười khẽ từ bên ngoài truyền đến: “Hai người đang làm gì vậy?”

Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, một nam tử tóc dài đai ngọc, trên người mặc trường bào màu lam, trên tay bưng chén thuốc còn đang bốc khói nghi ngút, thong thả ung dung đi vào.

Hắn mặt mày trời sinh tuấn nhã, ngũ quan nhìn qua có vẻ thập phần nhu hòa, khiến người khác không cảm giác được nửa phần uy hiếp, diện mạo như vậy khiến cả người hắn đều vô cùng dễ gần.

Nghe thấy thanh âm này, Cố Sở Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trưởng công chúa cách xa hắn một chút, nhìn người nọ nói: “Cố Sở Sinh tới đây, vì sao ta thấy ngươi còn sốt ruột hơn cả ta vậy.”

“Giúp công chúa phân ưu, đó vốn là bổn phận của ta.” Đối phương vừa nói chuyện vừa đi về phía Cố Sở Sinh, hắn nâng Cố Sở Sinh dậy, đưa chén thuốc cho hắn.

Cố Sở Sinh trầm mặc tiếp nhận chén thuốc, hơn nửa ngày sau, rốt cuộc cũng mở miệng: “Đa tạ……”

“Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại.”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu, đẩy ngược những lời nói còn lại của Cố Sở Sinh vào giữa môi răng. Cố Sở Sinh hơi ngần ngại, gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Hắn uống hết chén thuốc, phảng phất như không hề cảm nhận được vị đắng. Trưởng công chúa ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, thấy không thú vị liền nói với người nọ: “Các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta đi trước.”

Nói xong, không đợi người nọ mở miệng, trưởng công chúa liền xoay người rời đi.

Chờ thân ảnh trưởng công chúa hoàn toàn biến mất, Cố Sở Sinh mới quay đầu lại, đánh giá người trước mặt.

Người nọ vẫy tay cho những người hầu xung quanh lui xuống, thuần thục đứng dậy, thêm than và hương vào lò.

“Nàng thích mùi hương này, nhưng khi tâm trạng thay đổi, phong cách ưa thích cũng có điều bất đồng.”

Người nọ đột nhiên mở miệng, giọng nói đều đều: “Hiện giờ khả năng điều chế hương liệu của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng so sánh với ngài vẫn chỉ là công phu mèo cào mà thôi. Hiện giờ đúng lúc ngài có thời gian, không bằng nhân tiện chỉ dạy ta một vài điều?”

“Nếu ngài đã mở miệng, Cố mỗ sao dám cự tuyệt?” Cố Sở Sinh cười khổ, một lát sau vẫn không nhịn được: “Ngài hiện giờ, cuộc sống có tốt không?”

“Rất tốt.”

Đối phương gật đầu: “Đã qua nửa cuộc đời, ta chưa bao giờ cảm thấy giấc ngủ của mình được yên ổn như vậy.”

“Vậy là tốt rồi” Cố Sở Sinh gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Vậy là tốt rồi.”

“Hiện giờ ta có tên mới, Tiết Hàn Mai.”

Người nọ mở miệng, sau đó chậm rãi đi ngược trở về, Cố Sở Sinh có chút kinh ngạc, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nói lời này.

Đối phương cười cười, trong thanh âm bao hàm sự chua xót: “Nàng vẫn còn nhớ hắn, ngài xem người nọ tên Mai Hàm Tuyết, hiện giờ tên của ta, cũng chỉ đảo ngược lại tên của người nọ mà thôi.”

“Ngài không cần suy nghĩ quá nhiều……”

Cố Sở Sinh nhất thời không biết nên khuyên như thế nào.

Mối quan hệ giữa người này và trưởng công chúa, từ trước đến nay luôn cắt cũng không đứt, gỡ càng rối hơn, đời trước người này chết bệnh. Sau khi hắn chết, trưởng công chúa liền giải tán hết trai lơ bên người, sống chết đòi truy phong hắn làm phò mã, chôn cất hắn vào hoàng lăng.

Đời trước khi còn sinh thời hắn thường hay nói với Cố Sở Sinh, trưởng công chúa đối xử tốt với hắn, bất quá là chỉ xem ở mặt mũi Mai Hàm Tuyết mà thôi. Nhưng tới khi hắn thật sự chết bệnh, thời điểm Cố Sở Sinh cùng trưởng công chúa đưa hắn nhập hoàng lăng, Cố Sở Sinh hỏi nàng: “Nếu ngài vì Mai Hàm Tuyết mà giữ hắn bên người nhiều năm như vậy, vì sao cuối cùng người nhập hoàng lăng không phải Mai Hàm Tuyết, mà là hắn?”

Khi đó trưởng công chúa không nói chuyện, sau một hồi, nàng nhẹ nhàng cười.

Vấn đề tuổi tác trước nay không ảnh hưởng gì tới trưởng công chúa, cho dù là nhiều hay ít tuổi, nàng đều quyến rũ động lòng người như vậy. Thẳng tới một khắc kia, Cố Sở Sinh mới bất chợt phát hiện, trưởng công chúa thật sự già rồi.

Tròng mắt nàng ngậm nước mắt, trào phúng cười ra tiếng: “Ta cũng đã an táng hắn vào trong hoàng lăng, vì sao tới bây giờ các ngươi vẫn không tin là ta thật sự thích hắn?”

“Ta đã nói với hắn câu này hàng trăm lần, nhưng hắn không tin.”

“Trước khi chết, hắn còn hỏi ta những lời này, nhưng hắn vẫn không tin.”

“Rốt cuộc các ngươi muốn ta phải chứng minh như thế nào” Trưởng công chúa nước mắt dàn dụa, nàng che ngực, cắn răng lên tiếng: “Chẳng lẽ ta phải móc hết tâm can ra ngoài, các ngươi mới tin ta thật sự thích hắn hay sao.”

“Năm đó ta thật lòng thích Mai Hàm Tuyết, nhưng sau này ta cũng thật lòng thích hắn.”

Nghĩ đến kết cục trong tình cảm của trưởng công chúa, Cố Sở Sinh tâm sinh không đành lòng, chỉ có thể nói: “Trưởng công chúa thật lòng thích ngài.”

“Ta biết.”

Đối phương cười nói: “Nàng đã nói rất nhiều lần rồi.”

Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ tin.

Hắn không nói ra câu kế tiếp, nhưng Cố Sở Sinh lại ngầm hiểu ý tứ của hắn. Tâm tư người này từ trước đến nay luôn khó để xoay chuyển, Cố Sở Sinh cảm thấy mình không khuyên được hắn nên cũng không cố chấp thuyết phục, chỉ hỏi: “Hiện giờ có điều gì khiến ngài không thoải mái không?”

“Hỏi chuyện này làm gì?” Tiết Hàn Mai có chút kỳ quái, nói: “Ta đương nhiên ổn hơn ngài rất nhiều.”

“Ngài sống tốt” Cố Sở Sinh thở dài: “Như vậy phụ thân ta có thể yên tâm rồi.”

Tiết Hàn Mai thấy Cố Sở Sinh nhắc đến phụ thân mình liền không nói chuyện nữa.

Hắn ngồi quỳ trước giường, rất lâu sau hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Thực xin lỗi.”

Cố Sở Sinh ngẩn người, vội vàng nói: “Ngài không cần nghĩ nhiều, là phụ thân ta nguyện ý.”

Tiết Hàn Mai lắc đầu, nhưng lại không chịu nói nhiều tới.

Cố Sở Sinh suy nghĩ, thay đổi đề tài: “Gần đây, ngài có tính toán gì không?”

“Ta còn có thể tính toán được gì?”

Tiết Hàn Mai cười: “Trước kia ta chỉ mong được ở bên cạnh nàng cả đời, hiện giờ rốt cuộc cũng được như ý nguyện, ta đâu còn mong ước gì hơn?”

“Vậy…… được rồi.”

Cố Sở Sinh gật đầu, thật lòng nở nụ cười: “Ngài có thể suy nghĩ như vậy, đúng là không thể tốt hơn.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tiết Hàn Mai liền đi ra ngoài. Vào ban đêm, một trận tuyết lớn bất chợt đổ bộ.

Năm ấy mùa đông Đại Sở vô cùng khắc nghiệt, ngay cả chiến tranh cũng đánh rất nhiều trận, hơn nữa lại liên tiếp thất bại khiến hoàng đế tức giận không thôi. Rất nhiều địa phương, thậm chí tất cả những người truyền tin tức đều sẽ bị quân đội Bắc Địch chặn lại gϊếŧ chết, căn bản không có bất cứ tin tức nào được truyền về.

Mỗi ngày Sở Du đều cố định thời gian đọc tin tức, tìm hiểu tình huống các nơi. Gần đây nàng và Vệ Uẩn nói chuyện càng ngày càng ít, Vệ Uẩn phát hiện ra điều này, nhưng hắn cũng không nhiều lời, dường như trong lòng hắn mơ hồ có tiếng nói, nên như vậy.

Tuy nhiên dù nhiều dù ít thì trái tim vẫn có chút khó chịu, vì thế thời gian cùng nhau xem tin tức liền trở nên đặc biệt trân quý, hai người an tĩnh chia sẻ tin tức, đem những tin tức có giá trị phân tích cho đối phương.

“Nơi này khá thú vị” Sau khi xem Vệ Uẩn đột nhiên cười nói: “Liên tục cầu viện trợ từ phía triều đình, nhưng kỳ thật nơi này căn bản không bị vây khốn, ba đường nhân mã bị chặn đứng, không biết có phải huyện lệnh bị dọa mất mật hay không, mới chỉ như vậy đã liên tục cầu viện trợ?”

“Hả?”

Kỳ thật Sở Du không có hứng thú, nhưng nàng vẫn thuận miệng dò hỏi: “Nơi nào mà lại có huyện lệnh nhát gan như thế? Nếu tất cả đều giống bọn họ, binh mã……”

“Phượng Lăng.”

Sở Du còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đã bật thốt ra tên. Sở Du đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt kinh ngạc, vội vàng nói: “Đệ lặp lại một lần nữa, nơi nào?!”

“Phượng Lăng Lạc Châu.”

________________
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!