【1】
Ở Đại Sở có một sự thật được công nhận, trên đời này, nếu nói đến nữ tử nào có số mệnh tốt nhất, vậy phải nói về nữ nhi của Ngụy Vương, Ngụy Thanh Bình.
Ngụy Vương là vị vương gia khác họ hiếm có ở Đại Sở, ở biên cảnh Tây Nam xa xôi, sở hữu tinh binh. Lúc còn trẻ cũng là một vị công tử phong lưu phóng khoáng văn nhã, được rất nhiều nữ tử yêu thích.
Mẫu thân của Ngụy Thanh Bình là Giang Hoa Dung, nữ nhi của các chủ Bách Hoa Các. Năm đó là đệ nhất mỹ nhân của Đại Sở, y thuật siêu phàm xuất chúng, người ái mộ đếm không xuể.
Hai người gặp gỡ nhau trong lúc hành tẩu giang hồ, sau đó Ngụy Vương thú Giang Hoa Dung làm chính thê, trước tiên sinh được thế tử Ngụy Quảng Xuyên, sau đó lại sinh hạ Ngụy Thanh Bình. Nhưng mà sau khi sinh ra Ngụy Thanh Bình không lâu, Ngụy Vương bị Giang Hoa Dung bắt gian tại trận. Giang Hoa Dung theo đuổi tình yêu một đời một kiếp một đôi người, liền trực tiếp ném xuống một bức “Hưu Phu Thư”, hòa ly với Ngụy Vương, trở về Bách Thảo Các tiếp tục làm Thiếu các chủ của Bách Thảo Các.
Tất cả mọi người đều cho rằng Ngụy Vương nhất định sẽ rất tức giận. Ai ngờ Ngụy Vương thay đổi nhanh chóng, bắt đầu tiết mục truy thê thâm tình, truy một cái chính là mười mấy năm.
Với sự ân hận và tình yêu đối với thê tử, Ngụy Vương rất sủng ái hai đứa nhỏ. Thân là nữ nhi, Ngụy Thanh Bình được Giang Hoa Dung nhận định làm người thừa kế của Bách Thảo Các. Một năm thì có đến nửa năm ở lại Bách Thảo Các. Lúc Ngụy Vương mỗi lần đến đón Ngụy Thanh Bình có thể tiếp xúc được với thê tử. Vì vậy Ngụy Vương lại càng cực kỳ lấy lòng Ngụy Thanh Bình, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải cảm khái một câu —— Cưng chiều.
Ngụy Thanh Bình không chỉ có xuất thân tốt, phụ mẫu cực kỳ yêu thương, gia đình hài hòa, mà chính bản thân nàng cũng rất không chịu thua kém. Tuổi còn nhỏ, đã cực kỳ xinh đẹp, y thuật lại xuất chúng, võ học cũng không kém. Có thể nói, ông trời dường như dành tất cả sự sủng ái cho nàng, khiến cho người ngoài rất đố kỵ.
Có lẽ là cuộc sống quá mức xuôi gió thuận nước, lúc mười ba tuổi, Ngụy Thanh Bình cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt, vì vậy sau khi nàng thương lượng với phụ mẫu xong, liền bắt đầu vân du giang hồ.
Nàng dựa vào y thuật xuất chúng, đi khắp nơi trị bệnh, trên giang hồ lưu truyền là Ngọc Bồ Tát. Đến năm mười tám, vẫn như cũ không suy nghĩ tới chuyện hôn nhân đại sự, nên cũng nổi danh “Lão cô nương*”. Chỉ là từ nhỏ nàng đã có điều kiện quá mức tốt, cho dù là lão cô nương, cũng có vô số người theo đuổi.
*Lão cô nương: Gái lỡ thì
Đối với một cuộc đời chưa bao giờ gặp khó khăn như vậy, Ngụy Thanh Bình nghĩ ——
Cực kỳ buồn chán.
【2】
Nàng bắt đầu cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa, đại khái là từ lúc gặp được Tần Thời Nguyệt.
Đó là lúc nàng đang trên đường đến Hà Tây. Nàng vốn là được người nhờ vả, đi Hà Tây chữa bệnh từ thiện. Lúc xe ngựa của nàng dừng lại, người hầu đi xung quanh lấy nước, lưu nàng lại một mình ở trong xe ngựa đọc sách. Lúc nàng đang lật trang sách thì đột nhiên có người chạy thẳng vào trong xe ngựa, đoản đao đặt trên cổ nàng, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Đi xuống.”
Ngụy Thanh Bình không nói gì, nàng nhìn chăm chú vào người thiếu niên trước mặt. Đối phương nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, cả người nhuốm máu, máu và bùn hỗn tạp với nhau ở mặt, duy chỉ có một đôi mắt là sáng đến lạ thường. Cả đời này lần đầu tiên Ngụy Thanh Bình gặp cướp, thấy có chút thú vị, liền nghe theo lời hắn, đặt cuốn sách đặt sang một bên, theo nam nhân này xuống xe, chờ xem hắn muốn làm gì tiếp theo.
Đối phương thấy nàng hoàn toàn không có chút phản kháng gì, cũng không làm khó nàng, đưa tay lên đánh một cái thật mạnh lên sau cổ nàng. Ngụy Thanh Bình đoán là hắn là muốn đánh ngất nàng, vì vậy cực kỳ phối hợp “ngất” đi, ngã trên cỏ, không phát ra một tiếng nào.
Đối phương thấy nàng bất tỉnh, lúc này mới quay người lại, kéo một người khác từ trong bụi cỏ bên cạnh ra. Ngụy Thanh Bình lặng lẽ mở mắt ra nhìn. Hắn rõ ràng cũng là đã sức cùng lực kiệt, chỉ dựa vào nghị lực mà chống đỡ bản thân, mà người được hắn kéo đã hoàn toàn không còn ý thức. Hai người đi mỗi một bước đều vô cùng khó khăn. Người thiếu niên này không từ bỏ, cắn răng kéo người đó, chật vật về phía xe ngựa.
Ngụy Thanh Bình có chút không nhìn nổi. Nàng tính toán thời gian một chút, ở trong lòng im lặng tính thời gian: “Ba, hai, một...”
Vừa mới đếm xong, người thiếu niên kia cuối cùng cũng không nhịn được, trực tiếp ngã xuống.
Ngụy Thanh Bình đứng dậy, hiếu kỳ đi đến cạnh nam nhân kia, nửa ngồi kiểm tra thương thế của hai người một chút.
Lúc này nha hoàn Phượng Nhi của nàng mới bưng nước trở về. Vừa mới trở về, thấy Ngụy Thanh Bình gương mặt tò mò ngồi xổm bên cạnh hai người đầy máu.
Phượng Nhi hét lên, chậu nước "loảng xoảng" rơi xuống đất. Sau đó rút kiếm ra vọt đến trước mặt Ngụy Thanh Bình, hung hăng nói: “Quận chúa, ta bảo hộ người!”
Ngụy Thanh Bình nhìn nha hoàn đang run rẩy trước mặt. Sau khi trầm mặc một lúc, cuối cùng không nhịn được nói: “Ta nghĩ rằng, việc khẩn cấp, là ngươi lại đi bưng một chậu nước khác đến đây, tương đối quan trọng.”
【3】
Lúc Tần Thời Nguyệt tỉnh lại, vết thương của hắn đã được Ngụy Thanh Bình xử lý sạch sẽ.
Hắn được Ngụy Thanh Bình đưa đến một quán trọ. Chuyện đầu tiên khi hắn tỉnh lại, đó là theo bản năng tìm kiếm.
Nhưng mà kiếm không có ở đây. Vì vậy hắn xoay người xuống giường, vội vã đi ra ngoài. Vừa mới đi ra phòng thì nhìn thấy Ngụy Thanh Bình đang ngồi ở đó, bình tĩnh uống trà.
Bước chân Tần Thời Nguyệt dừng lại, âm thầm siết chặt nắm tay, đánh giá nữ nhân trước mặt này. Nữ nhân này không đơn giản.
Hắn suy nghĩ.
“Tỉnh rồi?” Ngụy Thanh Bình nhìn hắn, trong mắt mang theo sự hiếu kỳ: “Ngươi và vị bằng hữu kia của ngươi đều bị thương, miệng vết thương này rất kỳ quái, không giống như là người giang hồ, ngược lại giống như là do người trong quân đội ra tay. Nhất là vị bằng hữu kia của ngươi, còn trúng kịch độc, các ngươi là ai? Cũng không phải nhân sĩ giang hồ sao?”
Tần Thời Nguyệt không nói gì, ánh mắt hắn nhìn ở bên hông Ngụy Thanh Bình, nơi đó treo một miếng ngọc bài, trên mặt viết chữ “Bách”.
Nhìn tướng mạo nàng, nghĩ đến thủ đoạn nàng làm hắn té xỉu lúc ban đầu, cùng với lệnh bài này, Tần Thời Nguyệt đại khái suy đoán ra được. Đây là người được giang hồ xưng Ngọc Bồ Tát Ngụy Thanh Bình.
Lần này, Vệ Uẩn lén lút vi phạm hiệp nghị với Triệu Nguyệt, đến Hà Tây mua ngựa, sau đó bị Triệu Nguyệt phái người mai phục. Việc này tuyệt đối không thể để lộ tiếng gió, mà Ngụy Thanh Bình là nhi nữ của Ngụy Vương, lập trường khó phân biệt. Nếu trực tiếp giết nàng... Sợ là sẽ hoàn toàn trở thành kẻ địch với Ngụy Vương. Nhưng mà nếu cứ để như vậy, cuối cùng là một mối họa...
Tần Thời Nguyệt nhất thời suy nghĩ trăm mối. Ngụy Thanh Bình thấy hắn không nói gì, không khỏi nhíu mày, cho là hắn giống như những nam nhân khác nhìn nàng đến ngây người, đều trầm mê trong sắc mạo. Nàng có chút không vừa lòng, đứng lên nói: “Thực ra ngươi không nói, ta cũng đoán được đại khái. Ta nhìn thấy thẻ bài mà vị bằng hữu kia của ngươi treo trên hông...”
Lời nói này của Ngụy Thanh Bình làm cho sắc mặt Tần Thời Nguyệt sợ hãi. Hắn hạ quyết tâm, lúc Ngụy Thanh Bình đang nói, hắn đột nhiên xông đến chỗ nàng, đồng thời dùng một tay gỡ một viên nhỏ giống như trân châu đen trên tai hắn xuống, ngậm vào trong miệng. Ngụy Thanh Bình thấy hắn bất ngờ đánh tới, sắc mặt đại biến, rút đao từ trong tay áo ra, hướng về phía đối phương đâm thẳng tới. Người bình thường sẽ né một nhát dao như vậy, nhưng người này dùng thân thể nghênh đón lưỡi đao. Trong lúc máu tươi bắn tung tóe, hắn dùng một tay đè đầu nàng lại, đột nhiên hôn tới, đồng thời hắn dùng đầu lưỡi đẩy một thứ nho nhỏ, trơn mịn mà lạnh lẽo vào trong miệng nàng.
Nàng mở to hai mắt, nhất thời bị kinh hoảng đến cả người căng cứng. Mà đối phương sau khi đẩy thứ kia vào trong miệng nàng, không chút lưu luyến rời khỏi môi nàng. Chính là lúc gần nàng trong gang tấc, hắn thở hổn hển nói: “Tử mẫu cổ, ta chết, ngươi chết; ta đau, ngươi đau.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Thanh Bình mới phản ứng kịp. Nàng tức giận đá Tần Thời Nguyệt một cước. Tần Thời Nguyệt bị đá, đập thẳng vào bức bình phong ở phía sau. Sau đó Ngụy Thanh Bình phát hiện có các loại đau đớn bắt đầu xuất hiện trên người nàng.
Tử mẫu cổ của nước Trần, người mang mẫu cổ sống, thì người bị hạ tử cổ mới sống. Mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ chết. Biện pháp giải trừ duy nhất, chính là người có mẫu cổ chủ động triệu hồi tử cổ.
“Cứu chủ tử nhà ta, ta sẽ chủ động triệu hồi tử cổ.” Tần Thời Nguyệt che miệng vết thương, thở hổn hển nói: “Quận chúa, thời khắc đặc biệt, xin lỗi.”
"Bạch nhãn lang*...” Tay Ngụy Thanh Bình run rẩy, rút kiếm đến trước mặt Tần Thời Nguyệt. Bởi vì đau đớn và phẫn nộ, lần đầu tiên nàng mất phong thái, nàng nhìn chằm chằm Tần Thời Nguyệt, gầm lên: “Ngươi chờ chết đi!”
*Bạch nhãn lang: Ý nói những kẻ tham lam, vong ân phụ nghĩa.