Sở Minh Thành hơi nhăn mặt nhìn, cảm thấy Triệu Đình Đình đã nằm im mà khóc, anh hơi ngồi dậy nhìn xuống. Đã lâu rồi không được kích thích như này, nhưng xem ra hạ thân cô có vẻ còn khá thít chặt, ẩm ướt bao quanh lấy anh nhưng cũng không ngừng co bóp anh. Một chút máu rỉ ra từ nơi tư mật đang va chạm, máu chảy xuống ga giường anh vài giọt thẫm lại.
Trong phòng chỉ còn hơi thở cuồng nhiệt xen lẫn tiếng khóc thút thít. Sở Minh Thành không vì vậy mà thấy hối hận, anh từ từ đè lên người cô, một tay xoa nắn ngực mềm mại, tay còn lại làm điểm đỡ hôn lấy cô nồng nhiệt, bên dưới không ngừng cố gắng tiến sâu vào trong từng chút một.
Bị Sở Minh Thành không ngừng đưa vật nóng vào cơ thể Triệu Đình Đình chỉ biết nhắm mắt đau đớn, mỗi lần hắn đưa sâu vào cơ thể cô tựa như cô bị ai đó cầm dao cứa sâu vào da thịt mình đến đau buốt.
Nhìn khuôn mặt đau đớn mặc nhận của cô, Sở Minh Thành hạ người xuống thêm một chút, dùng lưỡi nóng và miệng bao phủ cái tai đang đỏ lự của cô, lưỡi anh không ngừng đưa lên xuống khiến Triệu Đình Đình hơi rụt cổ tránh đi nhưng không được. Bên dưới cô càng phản kháng thì anh càng hưng phấn đâm sâu vào, nhịp điệu ngày một nhanh hơn, âm thanh trong phòng cũng ngày một suy đồi.
“Ư, ư, ư, ư...hưm..hức…”
Triệu Đình Đình không thể tin nổi chính mình đang phát ra những âm thanh dâm đãng này, cô vùng cổ tay khỏi sự chặt chẽ của Sở Minh Thành, vừa xấu hổ vừa điên dại đưa tay lên che mặt, từng âm giọng phát ra chính là số lần Sở Minh Thành đưa sâu vào bên trong cô một cách thô lỗ.
Âm thanh nấc nghẹn hòa lẫn rên rỉ e thẹn lại chính là âm thanh mị hoặc mà anh muốn nghe, trên môi bất giác cong lên nụ cười thỏa mãn, xem ra Triệu Đình Đình đã khuất phục và chịu bại trận trước anh nên mới không phản kháng nữa, một con cáo non biết điều!
Từ từ rút ra cự long, anh dùng tay dồn lực lật thật mạnh cơ thể Triệu Đình Đình xuống giường, cặp mông trắng ngần xuất hiện cùng đường cong mê người, cô đúng là cực phẩm rồi?
Triệu Đình Đình giật thót mình quay đầu lại, hắn sẽ làm gì mà thay đổi tư thế này của cô? Tại sao lại bắt cô nằm úp người chứ.
Phập.
“A!” Tiếng hét lớn bị chặn phải chiếc cà vạt, cô mở tròn mắt nhìn lên trần nhà, hắn...là hắn muốn đổi tư thế! Tên biến thái độc ác!
Cảm giác đau buốt lúc đầu đã vơi đi phần nào, giờ đây cô cảm thấy mình thật lạ, không đau, không muốn phản kháng, mà chính là cảm giác nâng nâng không muốn dừng lại nữa, Triệu Đình bị điên rồi sao? Sao lại có thể!
Sở Minh Thành nắm chặt eo Triệu Đình Đình, hai gối khụy sâu xuống nệm liên tục dùng lực đâm sâu vật nam tính của mình vào trong cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ bên dưới, miệng thở gấp hai mắt hơi híp lại hưởng thụ, như vậy quả là thỏa mãn, nhưng anh muốn hơn thế nữa!
Một cơn đau kéo đến sau phần đầu Triệu Đình Đình, tóc cô bị lôi lại phía sau bằng đôi bàn tay mạnh mẽ, Sở Minh Thành kéo tóc cô liên tục đẩy vào những đợt sâu nhất có thế, cảm giác đau đớn lại xuất hiện khiến cô khóc đến bật hơi.
Chỉ chưa đầy năm phút, hắn lại tiếp tục đặt cô làm ngang người, tay trái nâng đùi cô lên cao, tay phải luồn qua thân cô bên dưới dùng bàn tay mềm mềm xoa lấy ngực cô đều đặn, đến khi hết muốn xoa hắn lại bóp điên cuồng, liên tục dùng miệng thổi hơi nóng vào tai cô khiến Triệu Đình rên la ngày một nhiều hơn, tư thế này thật xấu hổ, Sở Minh Thành vốn là tên cuồng dâm sao?
“Ha, ha...A!” Sở Minh Thành đột nhiên thở nặng nề, sau đó gầm lên một hơi dùng toàn sinh lực đưa vào bên trong hoa nguyệt ướt đẫm một thứ nóng đặc.
Cảm giác này...cảm giác này không nhầm được. Sở Minh Thành đã xuất vào bên trong cô rồi sao? Không thể nào! Hãy nói là không đúng đi!
Triệu Đình Đình căng cứng khuôn mặt, yết hầu nâng lên hạ xuống một cái, nước mắt nhỏ giọt xuống gối, đôi môi run rẩy không ngừng. Tại sao hắn dừng lại? Tại sao? Vậy thật sự là hắn...đã vào trong...rồi?
Sở Minh Thành từ từ ngồi dậy, mái tóc rũ trên trán được anh vuốt hất ra phía sau một mạch, anh đưa con mắt lạnh băng nhìn Triệu Đình Đình, cô đang vẫn nằm ủ rũ không động đậy. Vẫn còn khóc ư? Vẫn trẻ con vậy à? Triệu Đình Đình này quả nhiên chỉ là một đứa nhóc mang vóc dáng của một người phụ nữ, ngoài ra tâm hồn cùng cách cư xử lỗ mãng chưa từng làm Sở Minh Thành hài lòng. Hôm nay xem như dạy dỗ Triệu Đình Đình một bài học nhớ đời, xem còn dám trốn đi khỏi Sở gia một lần nữa không!
Tiếng khóc nấc dần một lớn, Triệu Đình Đình co người lại ôm mặt khóc, cô vẫn không thể tin được những chuyện vừa xảy ra. Cô vẫn không thể tin Sở Minh Thành ức hiếp cô làm những điều sai trái, chỉ vì cô giả trai ra ngoài cùng con trai hắn thôi sao? Cô chính là vợ của Hựu Hựu theo lời hai người họ nói cơ mà, vậy tại sao hắn lại cấm cô, còn làm chuyện đó với cô trong khi luôn mồm gọi cô là con dâu chứ?
Sự trong trắng của cô...bị vấy bẩn cả rồi.
“Còn mệt sao?” Sở Minh Thành khàn khàn lên tiếng, anh ngồi ghế châm điếu thuốc rồi cho vào miệng thở một hơi, mặt hơi ngước lên để lộ dung nhan đẹp đẽ lại sắc hơn dao bị lớp khói mỏng phủ nhẹ xung quanh.
Nghe thấy âm giọng điềm tĩnh vô cùng thản nhiên của Sở Minh Thành, Triệu Đình Đình dần đoán được, từ đầu đến giờ là một mình cô chịu tủi nhục, còn hắn không hề hấn gì mảy may đến cảm giác của cô.
Triệu Đình Đình nắm chặt ga giường cố gắng ngồi dậy, eo lưng cô đã đau từ trước, giờ đây hạ thân cô đau buốt không thể di chuyển nổi, muốn nhanh chân rời khỏi đây nhưng không thể, cô òa lên khóc như một đứa trẻ rồi ném gối về phía Sở Minh Thành khiến điếu thuốc trên tay anh cũng rơi xuống theo.
Nhìn cô vẫn khóc lóc không ngừng, đôi mày đen chau xít lại, chỉ là quan hệ bình thường giữa nam và nữ mà đã vậy rồi? Đau lắm hay sao, phụ nữ nào mà chẳng trải qua một lần!
“Lại đây.” Bóng dáng vạm vỡ cao lớn này cuối cùng đứng dậy, anh đi về phía giường bế Triệu Đình Đình lên nhẹ nhàng.
Cô mặc cho hắn tùy tiện chạm vào thân thể vẫn không ngừng khóc, chuyện đê tiện nhất hắn cũng đã làm, bây giờ vốn dĩ cô đã không còn mặt mũi nào mà phản kháng nữa.