Chương 7: Động vào vợ con của tôi thì chỉ có đường chết
Chúng ta là một gia đình…
Trái tim Tô Tử Lam đột ngột run lên, sự phức tạp dâng lên trong ánh mắt, ngây người đứng im lại chỗ một lúc lâu.
“Đi thôi, chúng ta về nhà”
Tiêu Nhất Thiên kéo Tô Tử Lam xoay người rời đi, đi tới cửa đại sảnh, anh bỏ lại một câu mà không thèm nhìn lại: “Ai không phục thì cứ tới tìm tôi, dám động vào vợ và con gái tôi thì chỉ có đường chết!”
Giọng nói như một hồi chuông lớn, chấn động điếc cả tai.
Không khí trong đại sảnh khách sạn trầm mặc đến cực điểm, Tiêu Nhất Thiên đã gây náo loạn như thế nên buổi tiệc hôm nay cũng coi như bỏ. Nhận thấy tình hình không ổn, khách khứa cũng bắt đầu lần lượt rời đi.
Cảnh tượng tan tác như ong vỡ tổ.
Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh khách sạn to lớn chỉ còn lại có bốn người: Tô Chí Công, Tô Thanh Thế, Tô Thành Đạt, và đứa chắt đích đôn Tô Thiên Bảo.
“Bố, cái này…”
Mặt mũi Tô Thanh Thế đen như đít nồi.
“Vô dụng!”
Tô Chí Công giơ cây gậy ba toong gõ lên người Tô Thanh Thể vài cái, vừa gõ vừa chửi bởi: “Chuyện tốt các người làm đẩy. Đây là người các người tìm tới mà? Hừm, dẫn sói vào nhà, tự chuốc lấy phiền phức.”
Tô Chí Công rất coi trọng thể diện, nhưng hiện tại thì mặt mũi già nua của ông ta đã mất sạch hết rồi.
“Bố, bố đừng lo lång.”
Tô Thanh Thế vội vàng nói: “Tên nhóc kia cao to thô kệch, trời sinh bản tính ngang tàn bạo ngược, căn bản giống như kết quả điều tra của chúng ta. Nhưng không ngờ cậu ta lại tàn bạo đến mức mất hết tính người, giống như một con chó điên khi nhìn thấy người ta là sẽ càn.”
“Tử Lam đưa cậu ta về nhà thì chẳng khác nào quả bom hẹn giờ cả. Một khi nó phát nổ, hai người phụ nữ trong gia đình họ, một người tàn tật và một đứa trẻ, tất cả đều sẽ xong đời hết.”
Đây cũng là kết quả mà Tô Thanh Thể muốn thấy nhất. “Vừa rồi nó rõ ràng là bảo vệ Tử Lam, anh nhìn không thấy sao?” Tô Chí Công nói.
“Tất cả chỉ là giả tạo thôi.”
Tô Thanh Thể tự tin nói: “Đàn ông mà, bày trò thị uy trước mặt phụ nữ chẳng qua là muốn ngủ trên giường phụ nữ thôi. Bộ đừng quên, cậu ta là một tên tội phạm cưỡng bức vừa mới ra tù. Lúc đó, nếu Tử Lam không chịu phục vụ cậu ta, liệu cậu ta có thể chịu được không?”
“Như thể ”
Tô Chí Công suy nghĩ một chút rồi ậm ừ: “Mấy đơn hàng lớn của công ty trong tay Tử Lam rất quan trọng. Anh nên nhanh chóng liên hệ với khách hàng càng sớm càng tốt để ký hợp đồng”
“Vâng ạ.”
Tô Thanh Thể vui mừng khôn xiết.
Mặc dù Tô Chí Công không nói rõ ràng, nhưng kẻ ngu cũng có thể nghe ra là ông cụ bảo bọn họ liên hệ với khách hàng của Tô Tử Lam. Điều này tức là hãng tay trên của Tô Tử Lam. Một khi Tô Tử Lam không có khách hàng trong tay, cô sẽ bị trục xuất khỏi tập đoàn Tô Doãn hoặc thậm chí là bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô.
Có vẻ như trò hề ngày hôm nay đã khoét sâu thêm ác cảm của Tô Chí Công với Tô Tử Lam, và khiến ông cụ quyết tâm đuổi
Tô Tử Lam ra khỏi công ty.
Sau khi Tô Chí Công rời đi.
Tô Thành Đạt lạnh lùng nói: “Tên cuồng dâm bạo lực họ Tiêu kia thật hời nhỉ. Cá dáng người và khuôn mặt của Tô Tử Lam đều có thể xếp trong top ba ở cả Hải Phòng này. Nếu cô ta không phải là em họ của con, con cũng muốn ngủ với cô ta”
“Cả con nữa.”
Hai mắt của Tô Thiên Bảo vẫn còn chưa khô lệ, thắng bé nói với vẻ hung tợn: “Chờ khi con lớn lên, con cũng muốn ngủ với con nhóc Tô An Nhiên kia”
“Câm miệng!”
Tô Thanh Thế mặt mày đen kịt, giận dữ mång: “Ông nội con còn chưa chết. Ông cụ coi thể diện còn quan trọng hơn cả tính mệnh. Các người có ý nghĩ gì thì cũng phải nhịn cho bố”
Hàm ý tức là khi ông cụ chết đi, bọn họ muốn làm gì thì làm đúng không?
Tô Thành Đạt mừng thầm, vội vàng nói: “Con đã chuẩn bị thông tin liên lạc của những khách hàng lớn đó từ lâu rồi. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ con sẽ thay thế Tô Tử Lam gọi cho họ để thảo luận về hợp đồng với họ.”
“Thông minh đấy.”
Tô Thanh Thế gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Mà lúc này.
Tiêu Nhất Thiên đã trở về nhà với Tô Tử Lam.
Khu Gia Định.
Ngôi nhà có tuổi đời hai mươi lăm năm, đây là ngôi nhà cưới của Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương, giờ nó trông khá đổ nát, so với khu cộng đồng cao cấp mới xây gần đó thì nó có vẻ hơi lạc lõng.
Ngôi nhà với hai phòng ngủ và một phòng khách chỉ rộng tám mươi mét vuông.
“Chú, đây là nhà của cháu.”
Vừa vào cửa, Tô An Nhiên đã kéo Tiêu Nhất Thiên đi vòng quanh và giới thiệu: “Đây là phòng bếp, đây là toilet, đây là phòng của bà và ông, còn đây, đây là phòng của mẹ con cháu. Tất cả đồ chơi này đều là mẹ đã mua cho cháu.”
Cô gái nhỏ trông rất thích thú.
Tô Tử Lam nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bỗng nhiên
có nhiều cảm xúc pha tạp.
Tiêu Nhất Thiên đã vì cô mà không ngại đắc tội với nhà họ Tô khiến cô rất cảm động. Tuy nhiên cảm động không phải là cảm tình, nếu bỏ qua mọi ủy khuất, làm vợ của Tiêu Nhất Thiên thì sao?
Thành thật mà nói, cô không cam tâm làm.
Không cam tâm thì phải làm thể nào đây? Lúc này nếu ép Tiêu Nhất Thiên rời đi, nhất định sẽ bị nhà họ Tô trả thù, một minh Tiêu Nhất Thiên làm sao có thể gánh nổi cơn giận của nhà họ Tô?
Thật tâm thì cô không đành lòng làm như vậy.
Đúng lúc Tô Tử Lam đang trong lúc bối rối và tiển thoái lưỡng nan, thì giọng nói cố ý hạ thấp của Tô An Nhiên từ trong phòng ngủ phát ra: “Chú, chú thật sự sẽ không bắt nạt mẹ cháu mà sẽ làm bố cháu ư?”
“Sẽ không” Tiêu Nhất Thiên mỉm cười.
“Vậy thì… buổi tối chủ ngủ dưới đất đi, được không? Bà ngoại nói trừ cháu ra, chỉ có bố cháu mới được ngủ với mẹ thôi.”
“Được.”
“Vậy thì chúng ta móc ngoéo đi.”
Tô An Nhiên mừng rỡ nói: “Móc ngoéo, đóng dấu, trăm năm không thay đổi…”
Giọng nói rất nhỏ, yếu ớt không nghe được, thế nhưng khi truyền vào tai Tô Tử Lam thì lại giống như một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng gảy sợi dây nhạy cảm nhất sâu trong tim cô, nước mắt bất giác rơi như mưa.
“Tử Lam, sao con lại khóc?”
Liễu Như Phương đưa Tô Thanh Cường vào cửa, đúng lúc nhìn thấy Tô Tử Lam đang bật khóc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sợ hãi nói: “Có phải tên cuồng bạo lực gia bắt nạt con và An Nhiên không?”
Nghĩ đến tiền án của Tiêu Nhất Thiên, trái tim Liễu Như Phương chợt phát ra một đợt ớn lạnh.
“Không có.”
Tô Tử Lam đưa tay lau khô nước mắt, nặn ra một nụ cười: “Anh ấy và An Nhiên rất hợp nhau, có vẻ như An Nhiên không ghét anh ấy”
“Vậy cũng không được.”
Liễu Như Phương lo lắng: “Dù sao cậu ta cũng là một…”
Bốn chữ cuồng dâm bạo lực đó, bà ấy không dám nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!