Chương 5: Trai tài gái sắc
Tại phòng khách lớn của khách sạn.
Sự xuất hiện của ba người nhà của Tô Tử Lam đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, từng cặp mắt chăm chú nhìn sang, có ánh mắt đồng cảm, có ánh mắt chứa đựng sự tiếc nuối, và nhiều nhất vẫn là những ánh mắt vui mừng cười trên nỗi đau của người khác.
Những thông tin cá nhân của Tiêu Nhất Thiên đã bị Tô Thành Đạt âm thầm truyền ra bên ngoài.
Vì vậy, những vị khách đến đây đã hiểu rất rõ về người mà chuẩn bị đính hôn với Tô Tử Lam rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy nhưng bọn họ vẫn tiến lên phía trước chúc mừng rất nhiệt tình.
“Chúc mừng nhé, ông Chí Công”
“Cô Tử Lam xinh đẹp tuyệt trần, cậu kia thì tài giỏi khôi ngô, hai người họ nếu như ở bên nhau thì quả đúng là trời sinh một cập đầy.”
Mấy người này chỉ biết mở to mắt mà nói đại.
Tô Chí Công ngồi ở ngay vị trí chủ đạo, ông cụ mặc một bộ trang phục thời xưa vô cùng tinh xảo, trên tay chống một cây gậy khắc hình đầu rồng, ông cụ hơi nheo mắt mim cười, không ngừng tỏ ra uy lực của mình.
“Bổ, họ đã đến rồi.”
Tô Thanh Thể bước đến bên cạnh Tô Chỉ Công rồi củi xuống nói nhỏ vào tai ông cụ: “Có thể bắt đầu rồi ạ.”
“Ừ”
Tô Chí Công đứng dậy, sau đó ông cụ đưa tay lên, cả đại sảnh vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, ông cụ nói lớn: “Ngày hôm nay là lễ đính hôn của cháu gái của tôi, Tô Tử Lam, quý vị đã nể mặt đến đây khiến tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
“Như quý vị cũng đã biết, cháu gái của tôi không chỉ nhan sắc tuyệt trần mà năng lực làm việc cũng rất ưu tú, có thể coi là một nhân tài hiếm có trong giới làm ăn buôn bán, vì vậy, lúc mà tôi lựa chọn vị hôn phu cho nó tôi đã phải vô cùng cẩn trọng…”
“Cuối cùng, tôi đã chọn được trong số những cái tên ứng cử một cậu thanh niên tên Tiêu Nhất Thiên với tài năng xuất chúng, hi vọng từ nay về sau cậu ấy có thể đổi xử tốt với Tử Lam, hai cháu sẽ sống hòa hợp với nhau và sớm sinh quý tử” hay Những lời nói tốt đẹp cứ thể tuôn ra từng tràng từng tràng một, những người không hiểu sự tình chắc sẽ nghĩ rằng Tô Chí Công thật sự đang nghĩ tốt cho Tô Tử Lam, giúp cô tìm được một mối nhân duyên tốt và một người chồng mẫu mực.
Bên dưới vang rộn lên những tràng pháo tay.
Những tiếng vỗ tay ấy vang lên bên tai của Tô Tử Lam như những chiếc xương cá đang mắc nghẹn trong cổ họng, như từng mũi kim đâm vào lưng của cô vậy, tưởng chừng như là những cú tát vào mặt cô, trong lòng cô mang một nỗi buồn không thế nào nói nên lời.
Tô Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Chí Công đang mặt mày hớn hở, cô cần chặt răng vào đôi môi hồng đỏ mọng, suýt nữa thì tươm cả máu.
Quả đúng là một người ông nội tốt mà.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Chí Công đã cưng chiều Tô Thành Đạt một cách vô tội vạ, với cô thì ông cụ còn chẳng thèm đếm xia tới, chỉ bởi vì cô là một đứa con gái, sớm muộn gì cũng phải gả cho nhà người khác thôi, không thể ở lại nhà họ Tô để chăm lo hương hỏa được.
Đặc biệt là năm năm trước, cô chưa chồng mà có chửa, liên lụy cả nhà họ Tô trở thành trò cười cho nguyên cả Hải Phòng này. Nếu như không phải thấy cả nhà của Tô Thanh Cường trông đáng thương thì Tô Chí Công đã đuổi cổ họ ra khỏi nhà rồi.
“Mãi mà chưa chết.”
Liễu Như Phương không kìm nén được tức giận nên đã mång thầm, bà ấy rất muốn ra mặt nói thay cho Tô Tử Lam vài câu thể nhưng lại bị Tô Thanh Cường ngăn lại, ông ấy nhìn bà ấy rồi lắc đầu với ánh mắt như khẩn cầu, đó như một lời ám hiệu cho bà ấy đừng làm ẩu.
“Đồ hèn.”
Liễu Như Phương nghiến chặt răng, bà ấy vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Mời quý vị nhìn sang bên này.”
Ngay lúc này, người đứng sau Tô Chí Công là Tô Thanh Thế đang đưa tay ra chỉ về phía đằng sau của khách sạn, rồi cất giọng dõng dạc: “Tiếp theo tôi xin mời cậu thanh niên may mắn nhất bước lên sân khẩu này.”
Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.
Âm mưu được vạch ra trong âm thầm đã gần hai tháng trời, mục đích duy nhất của Tô Thanh Thế là khiến cho Tô Tử Lam nội bộ lục đục, ngăn cản sự phát triển của cô ở tập đoàn Tô Doãn, Gå cô cho một tên cường hào ác bá, một tên cuồng bạo lực, những ngày tháng sau này có ngày nào vui vẻ để mà sống được đây chứ?
Cô còn có thể có tâm trạng nào để mà đi làm nữa đây?
Vừa nghĩ đến cảnh tượng thê thảm mà Tô Tử Lam phải chịu đựng thôi thì Tô Thanh Thế đã vui mừng đến mức cười không ngậm được mồm.
Két.
Trước những ánh mắt trông đợi của tất cả mọi người ở đây, cánh cửa phía sau khách sạn chầm chậm mở ra, Tiêu Nhất Thiên đang ôm theo Tô An Nhiên ở trong lòng và bước vào bên trong bằng những bước chân rất dứt khoát.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi vị khách đều tròn mắt há hốc miệng.
Quai hàm như sắp rơi xuống đất vậy.
Chuyện gì thế nhỉ?
Sao đột nhiên lại bể theo một đứa trẻ bước vào chứ?
Có một số người nhận ra đó là Tô An Nhiên thì bắt đầu thì thầm to nhỏ, những ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên có vẻ mang thêm một sự nể phục, trong lòng họ nghĩ thầm rằng cậu thanh niên này khá lắm đấy, vui mừng vì được làm bố thì ai nói làm gì, nhưng mà lại dám bế đứa con hoang này vào đây, anh cảm thấy còn chưa đủ mất mặt hay sao chứ?
Anh quả đúng là một người đàn ông đúng nghĩa.
Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương ngoảnh mặt sang một bên, hai người họ lặng lẽ lau nước mắt, không dám nhìn lên, còn Tô Tử Lam lại không hề né tránh, cô giương mắt lên nhìn thẳng vào phía sau của khách sạn.
Cô muốn biết rằng rốt cuộc chồng mình là một người đàn
ông như thế nào.
“An Nhiên.”
Chỉ mới vừa nhìn sang đó thôi thì vẻ mặt của Tô Tử Lam đã thay đổi, cô cất giọng thốt lên một tiếng, sau đó cô không nghĩ gì cả mà đi thẳng về phía của Tiêu Nhất Thiên trong vô thức.
“Me.”
Tô An Nhiên tó ra mừng rỡ, cô bé dang tay ra đề ôm lấy Tô
Tử Lam.
Tô Tử Lam đón lấy đứa bé từ trong lòng của Tiêu Nhất Thiên rồi ôm chặt lại, một lúc sau cô mới nhìn Tiêu Nhất Thiên rồi cất tiếng nói: “Anh… anh chính là Tiêu Nhất Thiên ư? Tại sao An Nhiên lại đi cùng với anh vậy?”
“Tôi gặp con bé ở dưới lầu.”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu rồi mỉm cười, anh nhìn chăm chú vào Tô Tử Lam sau đó đưa tay ra nói: “Chào cô Tử Lam, là tôi, sau này mong sẽ được cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Nói thật lòng thì Tiêu Nhất Thiên cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Trước đây anh ở trong quân đội, mặc dù có phải đổi mặt với hàng trăm hàng vạn quân địch hay mưa bom bão đạn thì Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa từng căng thẳng và lo làng như vậy, thể mà bây giờ khi đối diện với một người phụ nữ võ hại như thế này anh lại cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Đó là một loại cảm giác căng thẳng không thể nói ra bâng
Nếu như bị mấy đám nhóc ở trông quân đội biết được e rằng sẽ rất là kinh ngạc đây.
“Chào anh.”
Tô Tử Lam cũng tỏ ra lịch sự đáp lại một tiếng nhưng không hề có suy nghĩ sẽ đưa tay ra để bắt tay với Tiêu Nhất Thiên, ngược lại cô lùi lại sau vài bước tỏ ra cảnh giác với Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên cảm thấy vô cùng bối rối.
Bỗng nhiên Tô An Nhiên chỉ tay vào Tiêu Nhất Thiên và nói:
“Mẹ ơi, chú này lợi hại lầm đó, ban nãy chủ đã giúp con dạy dỗ mấy cái đồ con nit xấu xa đã bắt nạt con, chú còn nói sẽ giúp con dạy dỗ mấy người lớn xau xa nữa, chú ấy quen bổ của con nữa đó mẹ”
“Úa? Mấy người lớn xấu xa đâu rồi?”
Tô An Nhiên chớp chớp mắt rồi ngó nghiêng xung quanh để tìm.
Tô Tử Lam không khỏi ngơ ngác, cô nhìn Tiêu Nhất Thiên bằng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Anh nói, anh quen bố của An Nhiên sao? Anh định lừa ai vậy? Tôi là mẹ của An Nhiên đây, ngay cả tôi còn chưa biết bố con bé là ai anh có biết không hả?”
Lúc này, Tiêu Nhất Thiên càng cảm thấy bối rối hơn nữa, anh giả vờ ho lên một tiếng sau đó né tránh ánh mắt của Tô Tử Lam rồi mim cười nói: “An Nhiên, chú nhận được lời nhờ vả của bố cháu để đến đây bảo vệ cho cháu và mẹ cháu đấy, từ nay về sau chủ sẽ là Ultraman của cháu.”
“Hả?”
An Nhiên ngơ người ra hỏi: “Thì ra cái người lớn xấu xa mà muốn làm bố cháu chính là chủ ư?”
“Chú có xấu xa không đó?”
“Xấu nhưng không xấu…”
Tô An Nhiên suy nghĩ rồi lắc đầu đáp: “Nhưng mà, bố của cháu là một siêu anh hùng vô địch, còn chú củng lắm chi là một anh hùng vô địch nhỏ xíu thôi, chỉ cần chủ không làm bố của cháu thì cháu sẽ không gọi chủ là đồ xấu xa”