Chương 34
Về đến nhà, Tiêu Nhất Thiên đặt một túi quần áo mới kia lên ghế salon. Bên trong có đầy đủ mẫu quần áo, kích thước và màu sắc đều khác nhau. Gương mặt Tô An Nhiên vô cùng hưng phấn nhào tới.
Tô Lam lấy hai bộ âu phục nam từ bên trong ra, đưa cho Tiêu Nhất Thiên: này chọn cho anh đấy.”
“Cảm ơn vợ.”
Tiêu Nhất Thiên có chút kinh ngạc.
Vết ửng đỏ trên mặt Tô Tử Lam còn chưa tan, cố ý nói sang đề tài khác: “Tôi không biết kích cỡ của anh nên lựa theo cảm giác mà thôi. Một lát nữa anh vào bên trong thử một chút đi, xem có vừa người không.”
chọn nên không cần thử đâu, nhất định sẽ vừa người.”
Tiêu Nhất Thiên vô cùng ngoan ngoãn.
“Anh!”
Tô Tử Lam vừa xấu hổ vừa tức giận, cô và Tiêu Nhất Thiên chỉ mới đính hôn mà thôi, còn chưa cử hành hôn lễ, cũng chưa đi đăng ký kết hôn. Vì thế có thể nói rằng vẫn chưa là vợ chồng hợp pháp, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên vừa mở miệng đã gọi vợ như vậy, rõ ràng là muốn bắt nạt cô mà.
Đúng lúc này, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường theo sau bước vào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Nhất Thiên trêu đùa Tô Tử Lam, điều này càng khiến sắc mặt vốn đang lo lắng của Liễu Như Phương lại càng khó coi hơn. Bà ấy trợn mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, sau đó nói với Tô Tử Lam: “Tử Lam, con đến đây một chút, mẹ có vài lời muốn hỏi con.”
Nói xong, bà ấy lập tức xoay người đi vào phòng bếp.
“Vâng ạ.”
Tô Tử Lam cũng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, không cần đoán cũng biết Liễu Như Phương đang lo lắng chuyện gì, đang muốn hỏi điều gì.
Hai mẹ con đi vào phòng bếp.
Tô An Nhiên còn đang táy máy những bộ đồ mới.
Vì thế, bên ngoài chỉ còn lại hai người là Tô Thanh Cường và Tiêu Nhất Thiên, bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức đã khiến bầu không khí trở nên lúng túng.
Tô Thanh Cường do dự một chút rồi mở miệng hỏi: “Chiếc xe bên ngoài kia thật sự là cậu bỏ tiền ra mua sao? Thật sự trị giá hơn hai mươi tỷ à?”
“Vâng.”
Tiêu Nhất Thiên khẽ gật đầu.
Tô Thanh Cường hỏi tới: “Ở đâu mà cậu có nhiều tiền như : ?”
“Trước kia tích góp được.”
Tiêu Nhất Thiên thuận miệng nói dối.
Năm năm sống trong quân đội, có thể nói Tiêu Nhất Thiên đã tắm máu nơi chiến trường, lập vô số công lao, từng bước một trở thành vua sói ở Bắc Cảnh khiến người khác vừa nghe thấy tên đã khiếp đảm.
Chính bởi vì như vậy nên đương nhiên anh sẽ nhận được thẻ đen chí tôn phiên bản số lượng giới hạn của ngân hàng thế giới.
Hơn nữa, tấm thẻ đen chí tôn kia là ngân hàng thế giới đã đặc biệt làm riêng cho anh.
Trên thẻ đen có in hình đầu sói, độc nhất vô nhị!
Đây là đại biểu đội huyết lang vô địch dũng mãnh dưới trướng anh, mà đầu sói là tượng trưng cho người đứng đầu, có ý nghĩa đặc biệt.
“Trước kia tích góp được?”
Tô Thanh Cường nhíu mày lại, ông ấy cũng không ngốc, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra Tiêu Nhất Thiên cố ý giấu giếm, không muốn nói thật. Vì thế, ông ấy rất muốn hỏi một câu: “Trước kia cậu làm gì? Hai mươi tỷ nhiều như vậy, làm sao tích góp đủ chứ? Có thể nói cho tôi biết để tôi tích góp theo được không?”
Thế nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không muốn nói, ông ấy suy nghĩ một chút, lời nói đã đến khóe miệng nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra.
“Bố!”
Tiêu Nhất Thiên kêu một tiếng, bình thản nói sang chuyện khác: “Chẳng phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, cũng không có gì lớn lao cả. Đợi đến khi chân bố hồi phục, có thể đi bộ, có thể lái xe thì con sẽ mua thêm cho bố một chiếc nữa. Đến lúc đó, bố có thể lái xe chở con và mẹ cùng nhau ra ngoài hóng gió một chút, an nhàn hưởng phúc rồi.”
“Chân của tôi hả?”
Tô Thanh Cường chợt ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần thì cười khổ lắc đầu rồi thở dài nói: “Chân của tôi, tôi hiểu rõ nhất. Đã tàn phế mấy năm rồi, hoàn toàn không còn tri giác nữa, đời này chỉ có thể làm phế nhân mà thôi.”
Phế nhân!
Trận tai nạn xe cộ mấy năm trước đã khiến cho hai chân Tô Thanh Cường bị tàn phế, đây là một đả kích vô cùng lớn đối với ông ấy. Vì thế, mấy năm gần đây ông ấy luôn sống một cách vô tri vô giác để trôi qua ngày, địa vị ở nhà họ Tô cũng tuột xuống không phanh”
Vốn dĩ đã mất đi ý chí chiến đấu.
Vì thế ông ấy cũng không muốn đi tranh giành sản nghiệp của nhà họ Tô nữa, đã biết rõ không thể tranh giành lại ai thì cần gì phải tự rước lấy nhục chứ?
Còn chuyện khôi phục…
Từ trước đến nay, ông ấy chưa từng có hy vọng xa vời như thế!
Mấy năm qua, Tô Thanh Cường luôn là người đàn ông duy nhất của gia đình, gánh vác trách nhiệm trên vai. Thế nhưng vừa ngã xuống thì đã thấy Tô Tử Lam và Liễu Như Phương bận rộn không ngừng, bôn ba lao lực, mà bản thân ông ấy lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn chờ ăn chờ uống, không giúp ích gì được mà còn liên lụy đến Tô Tử Lam và Liễu Như Phương nữa. Từng ngày trôi qua, trong lòng ông ấy vô cùng khổ sở!
“Bố, bố đừng nản chí.”
Loại cảm giác chịu phải đả kích trí mạng này, mấy năm trước Tiêu Nhất Thiên cũng đã từn đích thân cảm thụ được. Thân làm một người đàn ông, thế nhưng lại không làm gì được, gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa, cảm giác này vô cùng tuyệt vọng.
Cho nên, đối với nỗi đau của Tô Thanh Cường, anh rất đồng cảm.
Anh thường xuyên nghĩ, nếu như năm năm trước, anh có năng lực như bây giờ, có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ mẹ thì mẹ cũng sẽ không cần trở lại thủ đô, càng không quỳ chết trước cửa nhà họ Tiêu.
Cái chết của mẹ vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng anh.
Trước kia, anh không cứu được mẹ mình, thế nhưng nếu như bây giờ có thể cứu được bố của Tô Tử Lam cũng là chuyện tốt.
Vì thế, Tiêu Nhất Thiên nghiêm túc nói: “Thật ra thì trước kia con có học trung y, đã từng làm bác sĩ, hiểu một chút về kỹ thuật châm cứu đấm bóp, cũng chữa qua một vài căn bệnh giống như bố vậy.”
“Nếu như bố tin tưởng con thì chi bằng cho con thử một chút xem sao.”
“Cậu hả?”
Tô Thanh Cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên rồi trợn to hai mắt, tỏ vẻ không dám tin: “Thật sao?”
“Vâng ạ.”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Dù sao thì thử một chút cũng không tồn thất gì mà, nếu như con không được thì cũng không tệ hơn bây giờ đâu, lỡ ) như con thành công thì sao?”
“Nhưng mà…”
“Bố chờ một lát, để con lấy chậu nước nóng đã. Trước tiên cho bố ngâm chân trước, đợi đến khi gân mạch và máu huyết lưu thông thì sau đó con sẽ đấm bóp cho bố”
Tô Thanh Cường có chút nghi ngờ, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên cũng không hề cho ông ấy cơ hội từ chối.
Vừa dứt lời, anh đã xoay người rời đi.
Cả người Tô Thanh Cường ngẩn ra tại đó, nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Sau khi trải qua mấy năm nay, vốn dĩ trong lòng ông ấy đã nguội như tro tàn, thế nhưng lời nói của Tiêu Nhất Thiên đã dấy lên ý chí trong lòng ông ấy, một luồng ánh sáng hy vọng được lóe lên.
Có chút kích động.
Thế nhưng ông ấy không dám biểu hiện ra bên ngoài, cố gắng đè một chút hy vọng và kích động này lại ở trong lòng. Bởi vì ông ấy cảm thấy loại hy vọng này thật sự quá mơ hồ, khả năng thực hiện được cũng vô cùng nhỏ.
Làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ, một người con rể đến nhà họ Tô chưa đầy một ngày lại là bác sĩ, hơn nữa y thuật còn rất cao minh, tài giỏi đến mức có thể trị khỏi được hai chân tàn tật của mình.
Quả thật không dám tin tưởng mà!
Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.
Loại người đã chết qua một lần giống như Tô Thanh Cường, nếu như cho ông ấy hy vọng cũng tương đương với việc khiến ông ấy sống lại, nếu như thất bại cũng tương đương với việc khiến ông ấy chết thêm một lần nữa…